Ngày hôm sau, Anna dậy sớm, đủ để chuẩn bị bữa sáng cho Karl và James. Cô làm xong trước khi hai người họ kịp phản ứng. Hãy để bọn họ thưởng thức bữa ăn sáng do mình nấu, dù họ có thích hay không! Họ có thể làm gì chứ, chỉ một ngày không có những quả dâu Thụy Điển thôi mà! Anna ném một cái nhìn đe dọa về phía James. Cậu đang háo hức muốn đi. Có vẻ thằng bé cũng bị một cô nàng Thụy Điển xinh đẹp hớp hồn rồi, Anna chua chát nghĩ, khiến bản thân càng cảm thấy khốn khổ hơn.
Khi Karl nói, "Nhanh lên, Anna, chúng ta phải đi ngay", cô cảm thấy không mấy hài lòng và cô đã trả lời, "Hôm nay, em không muốn đi".
"Không đi?", anh nói lớn với vẻ sửng sốt. "Tại sao không, Anna?"
"Em nghĩ em nên ở nhà và làm công việc dọn cỏ. Rau củ cũng đang héo úa rồi. Dù sao, em cũng chẳng có việc gì để làm ở cái ngôi nhà đó, ngay cả anh cũng chẳng ngó ngàng gì đến em."
"Đi nào, anh Karl!", James gọi từ ngoài xe. "Nhanh lên!"
"Em chắc chứ, Anna?", Karl hỏi. "Anh không muốn để em lại đây một mình, Anna."
Cô sẽ cho anh thấy cô cũng có khả năng như Kerstin Johansons... thậm chí nhiều hơn thế nữa, hơn cả việc suốt ngày cứ ngồi bên cạnh những người đàn ông và lệ thuộc vào sự che chở của họ.
"Đừng có ngớ ngẩn, Karl, em có súng mà, phải không?"
Đó quả là ngày dài nhất trong cuộc đời Anna. Cô khóc rồi lại nín, nín rồi lại khóc, cho đến khi cô nghĩ mình đã giết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-say/2504511/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.