Căn phòng hôm qua còn trống vắng, vì sự trở lại của hắn mà trở nên ấm áp và náo nhiệt. Thẩm Minh Châu dựa chặt vào người Tạ Thanh Lâm, không nỡ rời xa dù chỉ một chút.
Đêm đã khuya, những người thức đêm giao thừa đã đi ngủ, nhưng Thẩm Minh Châu nhìn người bên cạnh không hề buồn ngủ. Nàng luôn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ, không dám nhắm mắt, như thể chỉ cần ngủ thiếp đi, sáng mai tỉnh dậy, bên cạnh lại trống không.
Tạ Thanh Lâm không kìm được, ôm chặt nàng vào lòng, cẩn thận hôn nàng. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói:
“Minh Châu, khuya rồi.”
Thẩm Minh Châu đương nhiên biết đã khuya, nàng không nhịn được đưa tay kéo tay hắn vào lòng, như đang nghịch một món đồ chơi, v**t v* trong lòng bàn tay.
“Chàng đừng đi, cứ ôm ta như thế này nhé.”
Hiểu được nỗi sợ của nàng, Tạ Thanh Lâm khẽ cười, bế nàng đặt lên giường, rồi đứng dậy cởi áo ngoài, vẫn mặc quần áo, nằm xuống bên cạnh nàng dưới ánh mắt chớp chớp của nàng.
“Ngủ đi” hắn không chịu nổi ánh mắt ấy của Thẩm Minh Châu, không nhịn được tiến tới hôn nàng sâu đậm, tỉ mỉ và quyến luyến , Tạ Thanh Lâm cẩn thận an ủi cô gái bất an trong lòng, dùng hơi ấm từ môi mình để nói với nàng rằng hắn đang ở đây.
Thẩm Minh Châu dè dặt đưa tay ra, muốn gần hắn hơn chút nữa, lại được hắn nhiệt tình đón nhận, rồi quấn quýt lấy nhau. Cảm giác chân thực và hơi ấm nóng bỏng khiến nàng cảm thấy an tâm vô cùng. Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-tuong-nam-nguyet-kim-an/2986893/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.