- Ngươi là ai? Ta chưa từng thấy ngươi.
Yến Khinh Vũ lưu ý nhìn Ô Cương Cung trong tay thiếu niên đối diện.
Nàng sinh ra ở Bạch Hổ quan, lớn lên ở Bạch Hổ quan, rất rõ ràng trọng lượng của Ô Cương Cung.
Muốn kéo ra là không dễ, bằn liền bốn phát càng khó.
Đối với một hài tử mười mấy tuổi mà nói, gần như không có khả năng.
Trừ phi được bồi dưỡng đặc biệt, mỗi ngày phục dụng các loại đan dược luyện thể.
Yến Khinh Vũ nghĩ đi nghĩ lại, không có nhớ tới các vị phó tướng võ tướng tám đại cứ điểm nào có hài tử như vậy.
- Tiểu nhân vật.
Khương Phàm ném Ô Cương Cung, bắt đầu lột áo.
- Ngươi làm gì?
Yến Khinh Vũ lập tức cảnh giác lui lại hai bước.
- Phủ thêm đi, ta phát ɖu͙ƈ.
Khương Phàm ném áo của mình cho Yến Khinh Vũ.
Yến Khinh Vũ cúi đầu xem xét, vừa mới chỉ lo chạy trốn chém giết, y phục lộn xộn không chịu nổi, sau lưng bị lợi trảo xé mở, y phục đều bị rách đỗ về phía trước, cảnh đẹp bên trong nhìn rõ rõ ràng ràng.
Nàng kinh hô một tiếng, tranh thủ thời gian bao lại y phục, xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn thiếu niên, cái gì gọi là ngươi phát ɖu͙ƈ.
Khương Phàm thấy Yến Khinh Vũ nên không tiện thu Ô Cương Cung vào thanh đồng tiểu tháp, treo trêи lưng, nắm Ô Cương đao đi trở về.
Yến Khinh Vũ ăn vào một viên đan dược chữa thương, đuổi kịp Khương Phàm:
- Ngươi lớn bao nhiêu?
- Mười ba tuổi.
- Sao ngươi có thể kéo ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/1908982/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.