Sắc mặt Tiêu Khuê đại biến, còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt.
Nơi xa vang lên âm thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung, bắn về phía hắn.
Tiêu Khuê vội vàng muốn né tránh, dưới chân lại trượt đi, chật vật mất khống chế.
Ô Cương Tiễn phá không mà tới, âm thanh trầm đục đâm xuyên qua bờ vai của hắn, mạnh mẽ xoay tròn xoắn nát xương bả vai.
- Aaa….!!
Tiêu Khuê kêu thảm té xuống đất, đau đến mặt đều bị bóp méo, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, dốc hết toàn lực vung Cuồng Lôi Phù ra.
Linh lực kϊƈɦ th1ch, văn ấn trêи Cuồng Lôi Phù lập tức nở rộ ra ánh sáng chói mắt .
Một tiếng ‘oanh’ nổ chấn động sơn cốc lay động, đá vụn bay đầy, một cỗ lôi triều cực kỳ mãnh liệt sôi trào, tuôn ra ra hơn hai mươi mét.
Nhưng lôi triều cũng không có lan đến gần Khương Phàm, hắn giẫm lên thi thể nam tử kia, vững vàng kéo lấy Ô Cương Cung, khi ánh sáng lôi triều tản hết, Ô Cương Tiễn lập tức thoát khỏi dây cung.
Tiêu Khuê vừa giãy dụa vừa đứng lên, muốn trốn đến trong sơn cốc, sau lưng đã truyền đến tiếng rít chói tai.
Phốc phốc!
Ô Cương Tiễn đâm xuyên qua cánh tay còn lại, lực trùng kϊƈɦ mãnh liệt mang theo thân thể của hắn xoay tròn theo.
- Aaaa…!!
Tiêu Khuê bị quẳng xuống đất, thống khổ kêu thảm, hai tay tuôn máu tươi như mưa nhuộm đỏ bãi cỏ trong sơn cốc.
- Có ai ở đó không? Cứu mạng...
Yến Khinh Vũ giãy dụa đứng lên , nắm chặt cổ áo, khẩn trương nhìn bên ngoài sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/1908984/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.