- Ta đây là Chủ nhân của Vô Hồi thánh địa, cũng chỉ xứng gia tướng, gia nô, đến đây nghênh giá? Ly Hỏa thánh địa, quả nhiên thật tôn quý.
- Xin thứ cho ta nói thẳng, không mời mà tới, không được tính là khách.
Có đãi ngộ như thế đã khó được.
Nếu như Vô Hồi Thánh Chủ cảm thấy không được, có thể...!Trở về...!
- Ly Hỏa thánh địa mạo phạm La Phù, sau đó chẳng những không có một xin lỗi, còn ngang ngược càn rỡ.
Hôm nay ta tự mình đến giải quyết vấn đề, ngươi lại một câu không mời mà tới?
- Xin lại tha thứ ta nói như vậy, Khương Hồng Võ, Tịch Nhan chỉ là sinh sống tại La Phù, cũng không phải thuộc về tông môn La Phù, chúng ta bắt người, không được tính là mạo phạm.
- Vậy theo ý Đường Thiết Bình ngươi, Thiên Sư tông chết thảm hơn một ngàn người, đều không phải là người?
- Cái đó thuộc về...!Ngộ thương.
Ta có thể xin lỗi, nhưng không có quan hệ gì với Thánh Chủ.
- Tốt thay cho một câu ngộ thương!
Vô Hồi Thánh Chủ đi ra khỏi cung điện, phong hoa tuyệt đại(*),tôn quý cao ngạo như càng cao hơn cả Nữ Hoàng.
Linh văn nở rộ trong chốc lát, như là sóng lớn vô hình nuốt hết thiên địa.
(*) Vô cùng xinh đẹp.
Các cường giả ở khắp nơi trong hoang dã đều cảm nhận được áp lực muốn ngạt thở kia, ngay cả Thôn Thiên Vân Tước ở ngoài trăm dặm đều cảm nhận được hồi hộp.
Sắc mặt Đường Thiết Bình hơi biến đổi, đây là khí tức gì?
- Ta hôm nay đến là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/1909517/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.