Khương Phàm gọi Ngụy Kỵ Thần lại, cố ý toát ra mấy phần do dự, nói:
- Ta có thể nhìn xung quanh hay không? Cam đoan không mạo phạm cấm địa, không ăn trộm Linh Bảo, chỉ là nhìn.
- Ta sẽ an bài người bồi tiếp ngươi.
Ngụy Kỵ Thần không có suy nghĩ nhiều.
Nơi này là lãnh địa hoàng tộc, không có người nào dám làm càn.
- Có thể an bài Ngụy Vô Đạo hay không?
- Ngươi biết Ngụy Vô Đạo?
Ngụy Kỵ Thần vừa muốn quay người, đột nhiên dừng lại.
- Thiên tài Luyện Đan sư đương đại của Ngụy gia, cũng là vị Thiên phẩm linh văn đầu tiên Ngụy gia sinh ra sau năm trăm bảy mươi ba năm qua. Ta mặc dù không hiểu rõ với chuyện bên ngoài, nhưng gia sư đối với Ngụy gia của Hải Thần đảo, lại tương đối quen thuộc.
- Sư phụ ngươi, rốt cuộc là ai?
Ngụy Kỵ Thần bỗng nhiên có chút cảnh giác.
- Ta chỉ có thể nói, sư phụ ta rất có nguồn gốc cùng Hải Thần đảo. Ha ha, tiền bối không nên gấp gáp, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, các ngươi có thể thắng ta, ta tự nhiên sẽ nói ra tục danh sư phụ ta.
- Ngụy Vô Đạo đang vội vàng bên Dương gia. Tuy nhiên ta có thể an bài Ngụy Vô Cực đi cùng ngươi.
- Cái tên tiểu tử cao ngạo kia sao, cũng có thể.
Khương Phàm mỉm cười gật đầu.
- Ngụy Vô Cực là con của ta!
Ánh mắt Ngụy Kỵ Thần có chút run lên, xem ra hắn xác thực rất có hiểu rõ đối với Ngụy gia.
Thế nhưng sư phụ hắn rốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/1910510/chuong-1211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.