Giản Đăng lần nữa bị người khác gọi lại không hề cảm nhận được sự tuyệt vọng của hệ thống, cậu nhìn người vừa đến, lạ quá, không quen.
"Giản Đăng, các bạn lớp hai nhớ cậu lắm, mấy năm nay sao cậu không liên lạc với bọn tớ?"
Nghe thế, rốt cuộc Giản Đăng cũng thấy có chút ấn tượng.
Đó là ký ức của nguyên thân, hóa ra người trước mặt này là crush của nguyên thân, tên Đào Khả.
Cậu nhớ lại ký ức đã hơi mơ hồ, nghi hoặc hỏi: "Trước giờ mấy bạn cùng lớp khác bất hòa không nói chuyện với tôi, thế mà tôi đi thì họ lại nhớ hả?"
Không biết vì sao, Giản Đăng thấy trong trí nhớ nguyên thân quan hệ với lớp hai cũng không tốt, trừ Đào Khả ra thì chẳng ai muốn quan t@m đến nguyên thân, mọi người không có ai muốn tiếp xúc với "thằng quỷ nghèo kiết xác" cả.
Cũng đúng thôi, Đảo Khả xuất thân là cậu chủ nhà giàu nhưng vẫn đối xử tốt với nguyên thân, cậu ta trở thành crush của nguyên thân cũng là lẽ đương nhiên.
Vẻ mặt Đào Khả cứng đờ, không ngờ cậu sẽ nói trắng ra như thế, nhưng nhìn vẻ mặt của Giản Đăng thì đúng là đang thực sự nghi hoặc trong lòng.
【 Á á á! Cậu là nam phụ si tình, sao có thể nói vậy với thụ chính hả, OOC rồi!】
Hệ thống 794 thét chói tai khiến Giản Đăng chau mày, cậu khẽ mím môi, đành phải cố gắng nghĩ bổ sung thêm một câu: "Chẳng lẽ là cậu nhớ tôi hả?"
"Tôi vui lắm."
Giản Đăng gắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721510/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.