Cuối cùng Giản Đăng không muốn đến phòng y tế đành chọn ngoan ngoãn ngồi nghỉ trong phòng thí nghiệm, tiện thể bàng quan xem Hoắc Yến Hành 'thẩm vấn'.
"Tôi nghe Đào Khả nói là không liên lạc được với nhóc thủ khoa, lo xảy ra chuyện gì nên tôi mới dẫn họ vào."
Hồ Tiêu chắp tay sau lưng, lưng thẳng tắp, như binh sĩ đang trả lời câu hỏi của cấp trên, nhưng giọng nói lại ngày càng nhỏ chẳng có chút khí thế nào cả.
"Trong quá trình giao tiếp tôi không phát hiện có chỗ nào có vấn đề, khi ấy tôi vẫn nhớ rất rõ quy định của tòa nhà thực nghiệm, nhưng ôm tâm lý may mắn nên không xin phép giáo viên hướng dẫn."
"Là lỗi của tôi."
Khai báo xong, Hồ Tiêu ủ rũ cúi đầu chờ hình phạt.
Hiện giờ nhớ lại, quả thực đầu hắn ta bị úng nước rồi, nếu trong tòa nhà thực nghiệm có tư liệu của ai bị mất thì hắn ta sẽ là đối tượng tình nghi đầu tiên.
Chưa kể phòng thí nghiệm của sinh viên năm 4 đều là bản thiết kế cơ giáp tốt nghiệp, trong đó có cả Hồ Tiêu, hắn ta cũng đồng cảm sâu sắc nên chỉ ước gì có thể thêm mấy lớp phòng hộ bảo vệ mới tốt.
Thấy Hồ Tiêu thật lòng nhận lỗi do mình, không liên quan gì đến người khác, Hoắc Yến Hành không nói gì thêm: "Bảo Hồ Dương dẫn cậu đi kiểm tra, anh ta biết."
"Vâng!" Hồ Tiêu không rõ sao tự dưng lại liên quan đến anh trai mình, nhưng Hoắc Yến Hành bảo sao thì chính là vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721521/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.