Hoắc Yến Hành không cho phó quan đi theo nên anh vẫn tự mình lái xe đến Quân bộ, Giản Đăng muốn cởi mũ xuống nhưng Hoắc Yến Hành không cho.
"Sẽ làm em sợ."
Giản Đăng tưởng Hoắc Yến Hành đang nói đến vết máu trên người anh, quả thật đây là lần đầu Giản Đăng sinh ra trong thời bình thấy cảnh tượng này, dù là khi thi sinh tồn cùng lắm cũng chỉ bị thương ngoài da thôi.
Sư tử lớn vẫn không bị thu hồi về, nó chen giữa hai người, mu bàn tay của Giản Đăng có thể chạm vào lông của nó, rõ ràng tinh thần thể không có độ ấm nhưng lại làm người ta yên tâm lạ thường.
"Anh có bị thương không?"
"Không có."
"Vậy thì tốt rồi." Xác nhận chuyện mình quan tâm xong, Giản Đăng không cố chấp cởi mũ xuống nữa, cậu yên lặng ngồi ở ghế phụ.
Hoắc Yến Hành lấy gương quan sát giấu trong xe ra, anh chỉnh góc độ về phía Giản Đăng, qua gương thấy cậu ngồi ngay bên cạnh anh, lúc này anh mới bình phục tâm trạng phẫn nộ cáu kỉnh lại.
Khi Hoắc Yến Hành trúng thuốc Dẫn Dụ dưới tầng hầm, anh đã biết gián điệp ẩn nấp nhiều ngày ra tay, anh sớm đã liên lạc với bọn Hồ Dương lúc nào cũng đợi lệnh gần đó nên cũng không quá lo lắng.
Nhưng anh không ngờ lại có hai nhóm người, Hoắc Yến Hành vốn chỉ thả sư tử ra để ngừa bất trắc, kết quả vừa đến đã thấy bọn côn đồ tay chân không sạch sẽ suýt chút nữa đã khiến Hoắc Yến Hành nổi điên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721527/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.