Sáng hôm sau khi Giản Đăng tỉnh dậy, con sư tử lớn nằm ở cuối giường tối qua đã biến mất.
Giản Đăng ra phòng khách, cậu thấy Hoắc Yến Hành đang mặc tạp dề đi ra từ nhà bếp. Chiếc tạp dề cỡ thường rõ ràng hơi nhỏ so với thân hình của anh càng làm nổi bật bờ vai rộng eo thon.
Giản Đăng liếc mắt nhìn qua vòng một của Hoắc Yến Hành, cậu bình thản ngồi xuống, rồi nhận ra bữa sáng hôm nay khác hẳn so với lần trước.
Diễn tả thế nào nhỉ... Kiểu như đơn giản hơn?
Cũng may là Giản Đăng không kén chọn. Cậu gắp một chiếc bánh bao súp bỏ vào miệng rồi bắt gặp ánh mắt của Hoắc Yến Hành đang nhìn mình.
Giản Đăng chậm rãi nhận ra Yến Hành dường như vẫn đang chăm chú nhìn mình: ...?
"Vị thế nào?" Hoắc Yến Hành vô thức siết chặt đũa: "So với lần trước thì sao?"
Nuốt xuống chiếc bánh bao nhạt nhẽo trong miệng xuống, Giản Đăng chợt hiểu ra điều gì đó: "Lần này ngon."
Thấy Hoắc Yến Hành cũng ăn một cái, Giản Đăng cầm thìa múc cháo bí đỏ, có vẻ như hương vị này vừa với khẩu vị của Hoắc Yến Hành?
Nhưng tại sao lần trước Hoắc Yến Hành lại nói dối rằng anh đã làm nữa sáng đó? Bảo sao ăn giống hệt đồ ăn của một chuỗi cửa hàng.
Giản Đăng không hiểu nổi, lại húp thêm ngụm cháo bí đỏ, món này thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721528/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.