Chuyện gì thế này?
Trước khi Giản Đăng kịp lấy lại tinh thần từ trạng thái mất trọng lượng, cậu đã vô thức giấu bản thiết kế trong tay ra sau lưng.
Cậu còn định tạo bất ngờ cho Hoắc Yến Hành, đâu thể để ai nhìn thấy dáng vẻ của mô hình trước được.
Vì động tác của Giản Đăng, chiếc chăn vốn được đắp không kỹ trượt xuống khỏi người cậu, cậu như món quà được mở ra lộ ra cánh tay trắng đến lóa mắt và xương quai xanh.
Hoắc Yến Hành hít một hơi thật sâu, anh dời lực chú ý: "Em tắt đèn trước đã."
Lúc này Giản Đăng lấy lại tinh thần phát hiện chức năng chiếu sáng của quang não vẫn còn đang mở, cậu vội tắt đèn rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Yến Hành đang ôm mình kiểu công chúa, cậu nh ỏ tiếng hỏi: "Hay là đàn anh cũng thả em xuống trước đi?"
Hoắc Yến Hành căng mặt thả cậu xuống ghế văn phòng sau lưng, thấy Giản Đăng muốn ngồi xuống ngay thì đưa tay cản lại: "Khoan đã."
Giản Đăng đang nằm trên giường thì bị hệ thống trực tiếp truyền đến, tất nhiên cậu không mang giày, mà trong phòng làm việc của Hoắc Yến Hành sẽ không chuẩn bị thứ như dép lê.
"Không sao." Giản Đăng ra hiệu mình không sao với Hoắc Yến Hành, cậu vội cởi giày trả lại cho anh: "Em ngồi thế này trước, lát nữa anh gọi người cầm đại đôi nào đó đến cho em là được."
Dứt lời Giản Đăng xếp bằng làm ổ trên ghế văn phòng, vị trí vừa phải, thậm chí hai bên còn dư chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721530/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.