Trong chốc lát hai người đều không nói gì, bầu không khí ám muội quanh quẩn xung quanh, như thực chất quấn chặt lấy hai người.
Giờ phút này suy nghĩ của Giản Đăng rối tựa như cuộn len bị mèo đùa nghịch, cậu hoàn toàn không thể nghĩ ra cách xử lý tình huống này.
Dù cậu đã chủ động đề nghị muốn thử hẹn hò với Hoắc Yến Hành, nhưng thực ra cậu không hề có khái niệm gì về chuyện này.
Đoán chừng cậu chỉ biết giữa người yêu với nhau sẽ nắm tay ôm hôn môi hẹn hò gì đó, nhưng tưởng tượng và làm lại khác nhau.
Hô hấp Giản Đăng có hơi dồn dập, hàng mi run run, cậu theo bản năng muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, nhưng lại không hiểu sao không thể dời mắt được.
Con ngươi của Hoắc Yến Hành đỏ đến mức gần như hóa đen, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng đó vốn là màu đen.
Bình thường màu mắt này nhìn gần sẽ khiến người ta sợ hãi khó chịu, thậm chí còn theo bản năng tránh né, nhưng Giản Đăng lại không thấy vậy.
Trong mắt Giản Đăng, ánh mắt Hoắc Yến Hành nhìn cậu luôn dịu dàng và kiên định, cho người ta cảm giác dù có làm gì anh cũng sẽ chịu tránh nhiệm cho, mà sự thật đúng là thế.
Nói xong, Giản Đăng cảm thấy mắt của anh thay đổi, anh không còn che giấu cảm xúc nữa, cậu chỉ cần nhìn thêm vài giây thì tim sẽ đập nhanh hơn và đắm chìm trong đó.
Mà lúc này khoảng cách gần như thế, Giản Đăng thấy rõ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721543/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.