“Cậu là D?” Diệu Kim dần dần nhíu chặt mày, khẽ hít một hơi nói: “Khó xử rồi, tôi còn tưởng cậu là A, định bụng trực tiếp mở đường máu cơ.”
“Tôi cảm nhận được sự kỳ thị đấy nhá.” Liên Ngự ấm ức ôm ngực. Tinh thần thể của y ở xa chẳng có việc gì làm liền ngáp một cái, thấy con báo tuyết bên cạnh đang ngủ ngon lành, nó đảo mắt quan sát xung quanh không phát hiện nguy hiểm, bèn gục đầu xuống ngủ tiếp.
Từ khi Sầm Chân thả tinh thần thể ra, chỉ cần Liên Ngự xuất hiện, con báo này liền không còn thuộc về anh nữa, cho dù lính gác không để tâm thì cũng có con sư tử khác kiên quyết giữ con báo nhỏ trong lãnh địa của mình.
“…Tôi không có ý đó.” Diệu Kim vội vàng giải thích, “Vậy chúng ta cùng đi tuyến rừng mưa nha?”
“Không cần miễn cưỡng hành động tập thể.” Sầm Chân bắt chéo chân, giọng lạnh nhạt nhưng đầy sức thuyết phục, “Chúng ta ở nơi mình giỏi nhất ngược lại càng phát huy được thực lực.”
“Nhưng mà…”
Liên Ngự ngắt lời: “Hay là chúng ta làm một trận thi đấu nhỏ trong đội đi? Bên nào điểm thấp hơn cuối cùng thì mời ăn một bữa.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!”
“Lỡ như…”
“Không có lỡ như!”
…
Diệu Kim cứ lặp đi lặp lại mấy từ chuyển ý đó cho đến khi đã ngồi lên chuyên cơ thi đấu, ngoài cửa sổ mây trắng trôi lững lờ, bên trong nam chính lải nhải không ngớt. Liên Ngự cũng chẳng khiến người ta bớt phiền, hưng phấn lôi chuyện này chuyện kia, dù bị ba dây an
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899833/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.