🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cảm giác cậu có trình độ của lính gác cấp B…” Liên Ngự đưa tay rảnh rỗi nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của Sầm Chân, “Sức mạnh chắc tầm B+, nhưng ngũ quan thì không ổn, giống như một lính gác chưa phát triển hoàn chỉnh vậy, lạ thật đấy, cậu có phải lưỡng tính không? Có muốn đến bệnh viện quét tuyến thể một chuyến không?”

Dòng nước mát làm dịu làn môi khô nứt. Khó khăn lắm Sầm Chân mới điều hòa được hơi thở, khẽ hé môi thì phát hiện bình nước bị lính gác cố tình nâng lên cao, anh buộc phải ngửa đầu lên, đón lấy dòng nước trong tràn ra từ miệng bình. Đường cong nơi cổ anh nhờ động tác ấy mà lộ ra rõ ràng trong tầm nhìn của Liên Ngự, dây cổ màu đen càng khắc họa thêm sự gợi cảm của đường nét uốn lượn ấy, còn yết hầu theo nhịp nuốt mà khẽ chuyển động khiến cổ họng Liên Ngự bỗng khô rát.

Muốn đánh dấu cậu ta.

Ý niệm đó một khi hình thành, liền như lửa cháy lan đồng, thiêu đốt dữ dội trong đầu Liên Ngự. So với đánh dấu tạm thời chỉ cần dẫn đường chạm tay vào tuyến thể của lính gác, đánh dấu dài hạn đòi hỏi dẫn đường phải cắn lên tuyến thể của lính gác, đồng thời lính gác cũng phải cắn tuyến thể của dẫn đường, hai bên phải hoàn thành trong thời gian ngắn, mới có thể hoàn tất đánh dấu dài hạn.

Liên Ngự có chút không chờ nổi nữa rồi.

Sau khi uống hết nước, Sầm Chân cơ bản cũng xem như vừa gội xong đầu. Không biết Liên Ngự đang mơ tưởng gì mà cứ nhìn chằm chằm yết hầu anh, đến mức thất thần dội luôn nửa bình nước lên đầu anh.

Sầm Chân hất nước trên tóc đen, vừa bực vừa bất lực, gắng nhấc cánh tay mỏi nhừ lên vén mái trước trán, để lộ vầng trán sáng. Anh ngẩng đầu nhìn Liên Ngự, liền thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt rực cháy, đáy mắt tràn đầy kích động và hưng phấn, khóe môi cong lên cười như thể vừa hạ quyết tâm gì đó.

“…Tôi nghỉ thêm mười phút nữa.”

“Không cần, tôi bế cậu lên.” Liên Ngự vừa nói vừa cúi người luồn tay vào sau gối Sầm Chân, nhưng chưa kịp để anh từ chối, một mũi tên gỗ được mài nhọn bỗng theo gió bay vút đến, sượt qua vai Liên Ngự, găm chặt vào khe đá.

Nét đùa cợt trên mặt Liên Ngự lập tức biến mất, động tác rút súng nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp. Y chĩa nòng súng điện từ về hướng tên vừa bay đến, giọng đầy sát khí: “Ra đây!”

Chẳng bao lâu, bụi cây phía xa khẽ lay động, một lính gác từ trong bóng tối bước ra, giơ hai tay biểu thị thân thiện, trên mặt là nụ cười bình tĩnh không hoảng hốt — là Hồng Tinh.

Không ngờ Hồng Tinh cũng bốc trúng phe đỏ, nội dung kỳ kiểm tra giữa kỳ lần này đúng là càng lúc càng lộn xộn.

Lời còn chưa dứt, một tiếng súng vang lên sát bên người Hồng Tinh, Phàn từ sau thân cây lao ra, loạng choạng đứng vững rồi càng thêm giận dữ đến mức mặt mày biến dạng. Trong tay hắn cầm một cây nỏ nhẹ, rõ ràng mũi tên gỗ vừa rồi là do hắn b*n r*.

Liên Ngự cười khẩy đầy khiêu khích, đỡ lấy Sầm Chân đang chậm rãi đứng dậy, để anh tựa vào vai mình.

Lính gác đã lộ mặt, hai dẫn đường cùng tổ cũng lần lượt bước ra từ sau rặng cây. Một cô gái da trắng, xinh xắn tươi tắn khoác tay Hồng Tinh đầy tự nhiên, còn một chàng trai tóc nâu thiên về trung tính thì đứng phía sau Phàn, lo lắng hỏi hắn có sao không.

“Sao chỉ có hai người các cậu? Diệu Kim và Bạn đâu?” Hồng Tinh dường như không hề nhận ra dòng ngầm đối đầu giữa Liên Ngự và Phàn, cùng dẫn đường của mình vui vẻ tiến lại gần Sầm Chân và Liên Ngự.

“Họ bỏ cuộc rồi. Cụ thể thế nào thì đợi thi xong vào bệnh viện hỏi họ đi.” Một câu của Sầm Chân chặn luôn phần diễn xuất suýt bật ra khỏi miệng Hồng Tinh. Anh chẳng buồn tốn sức giải thích chuyện trúng độc từ đầu đến cuối, càng không muốn nhìn Hồng Tinh giả vờ kinh ngạc hay vội vàng.

Phàn nhìn hai bờ vai của Sầm Chân và Liên Ngự dính sát vào nhau, càng nhìn càng gai mắt, càng nhìn càng ghen đến phát điên. Đặc biệt là khi Liên Ngự nhận ra ánh mắt của hắn, bàn tay đang đỡ lấy cánh tay Sầm Chân còn cố tình xoa nhẹ một cái qua lớp áo, Phàn lập tức gầm lên: “Cái tên lính gác gà mờ kia mày làm cái quái gì thế! Sao lại để dẫn đường yếu đến mức này!”

Một con cá mập trắng toát đầy răng sắc nhọn từ trên trời rơi xuống đất, lăn mấy vòng như cá khô bật nhảy, dính đầy bùn đất, rồi trong chớp mắt như bong bóng nổ tung mà biến mất.

Cảnh tượng quái dị ấy khiến Sầm Chân sững người ngẩng đầu lên, thấy ngoài Phàn đang tức đến nổ phổi ra, còn một người nữa đang nhìn anh với ánh mắt oán hận, chính là dẫn đường đứng phía sau Phàn.

Đôi mắt phượng xếch đặc trưng khiến Sầm Chân lập tức nhận ra thân phận người kia. Trong nguyên tác, hắn không có nhiều đất diễn, nhưng dù sao cũng mạnh hơn gã bạn trai cũ Tuệ một chút, ít ra còn có cái tên — mà có cũng như không: Nhạc Nhạc. Hắn thầm yêu Phàn nhiều năm, luôn giữ thân phận bạn bè, không dám thổ lộ. Sự xuất hiện của “Sầm Chân” đương nhiên bị hắn xem là cái gai trong mắt. Khi “Sầm Chân” nhiều lần ức h**p nam chính Bạn, Nhạc Nhạc vì ôm tư tưởng “kẻ thù của kẻ thù là bạn” nên thỉnh thoảng mới giúp đỡ.

Ban đầu, thái độ của Phàn với “Sầm Chân” luôn là chán ghét và bài xích, Nhạc Nhạc gặp “Sầm Chân” cũng chỉ là khinh thường và loại trừ, nhưng giờ không biết Phàn ăn nhầm thứ gì, tự dưng lại sinh thiện cảm với Sầm Chân, khiến sự ghen ghét của Nhạc Nhạc gần như tràn ra khỏi màn hình.

Một con chuột hamster nhỏ trên vai Nhạc Nhạc đang múa vuốt nhe răng, hai chiếc răng cửa trắng toát nhìn không rõ định cắn ai.

“Ừm… lúc nãy hơi mạnh tay quá rồi.” Liên Ngự cố tình lộ ra vẻ ám muội, “Ai bảo cậu ấy chủ động, lại còn nhiệt tình đến vậy. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, không để cậu ấy kiệt sức thế nữa.”

Câu này dĩ nhiên chẳng ai tin, dù sắc mặt Phàn đã thối đến mức không thể tả, hắn vẫn có thể ngửi ra trên người Sầm Chân không hề có mùi tin tức tố của Liên Ngự. Như vậy thì sao có thể xảy ra chuyện gì.

“Được rồi Phàn,” Hồng Tinh đứng ra giảng hòa, dùng ánh mắt ngăn cản Phàn tiếp tục gây sự, rồi quay sang khuyên Sầm Chân: “Nhưng hai người cũng nên cẩn thận một chút. Nhìn bản đồ thì nơi này đã rất gần điểm cắm cờ rồi, rất nguy hiểm, tốt nhất phải thật chú ý… Đội cậu được bao nhiêu điểm rồi? Định lên cướp cờ luôn hay là đợi thêm?”

“Cướp cờ ngay.” Sầm Chân đã hồi phục được phần nào, anh đẩy nhẹ Liên Ngự ra hiệu có thể buông tay. Đối phương liếc nhìn Phàn một cái đầy đắc ý, rồi mới thong thả dựa lưng vào vách đá lau khẩu súng điện từ của mình. Nếu không phải Nhạc Nhạc đang cản, chỉ riêng ánh mắt khiêu khích đó cũng đủ khiến Phàn bất chấp tất cả mà xông lên thách đấu.

“À, giống ý chúng tôi.” Hồng Tinh cười cười, rồi đột nhiên nhận ra điểm bất thường, “Thành viên đội bỏ cuộc là bị trừ điểm mà, Diệu Kim và Bạn đều bỏ, trừ hai trăm điểm, vậy thì…”

Không đợi Sầm Chân mở miệng, Liên Ngự đã cướp lời: “Đúng thế, bắt đầu từ 0 điểm, đánh không lại nên bọn tôi ráng nhịn tới giờ, giờ phải tranh thủ cướp cờ để vào vòng hồi sinh.

Tôi thực sự phục Diệu Kim, cấp S đấy nhé, mà kéo chân tôi không ngừng, biết rõ tôi là D rồi còn cố dắt theo một C, kết quả cả hai đều bỏ cuộc, tôi nghi hắn cố tình thật…”

“Liên! Ngự!” Phàn nghe thấy y bôi nhọ Diệu Kim, lại còn trắng trợn dùng lời lẽ hèn hạ, bao nhiêu oán giận cũ mới dồn lên đầu, đẩy mạnh Nhạc Nhạc đang an ủi sang một bên, giây tiếp theo đã xông đến trước mặt Liên Ngự, nắm đấm mang theo luồng gió mạnh đánh thẳng tới.

Liên Ngự vừa vặn tránh được một cách khéo léo, nhảy sang hướng ngược lại với Sầm Chân, khẩu súng điện từ vẫn đeo sau lưng, hoàn toàn không có ý định rút ra. Phàn cũng gài nỏ vào thắt lưng, tay không đuổi đánh, còn Liên Ngự chỉ né tránh bỏ chạy.

Nghe thấy Liên Ngự phàn nàn về Diệu Kim, trong mắt Hồng Tinh lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ quen thuộc của người anh cả hô to “Đừng đánh nữa.”

Sầm Chân thấy hai lính gác kia đuổi bắt nhau vui vẻ, liền tranh thủ nghỉ ngơi, anh ngồi lại, xoa bóp cơ bắp bắp chân đã dùng sức quá độ, rồi ngửa đầu uống hết giọt nước cuối cùng trong bình.

Nhưng đúng lúc ấy, một đôi ủng cao màu xanh quân đội xuất hiện trước mặt anh. Nhạc Nhạc từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nửa quỳ xuống, hạ thấp giọng nói: “Đồ đê tiện, thủ đoạn của cậu càng ngày càng cao tay, đến chiêu ‘lùi một tiến hai’ cũng biết dùng rồi…”

Sầm Chân chậm rãi ngước mắt lên, đồng tử xanh nhạt như kết một lớp băng, toát ra từng trận hàn ý. Nếu Nhạc Nhạc lúc đó nhìn thấy ánh mắt của anh, dù không sợ đến mức im bặt, thì cũng sẽ rợn người mà không dám nói tiếp. Nhưng xui xẻo thay, ánh mắt của hắn lại rơi đúng vào tay mình, vừa nghịch ngón tay vừa lẩm bẩm: “Nhưng thì sao chứ, bản chất của cậu vẫn vậy, Phàn cậu ấy—”

Câu chưa dứt, Sầm Chân đã tung một cú đấm vào má trái hắn, trực tiếp khiến phần còn lại nghẹn lại trong bụng, cả người cũng bay ra nửa mét rồi rơi xuống đất.

Tiếng động đó khiến cuộc rượt đuổi giữa Phàn và Liên Ngự lập tức dừng lại, Hồng Tinh mang vẻ mặt “hai người lại giở trò gì nữa đấy”, bực bội đến mức muốn chửi. Liên Ngự lập tức quay lại bên cạnh Sầm Chân, xót xa hỏi: “Tay cậu có làm sao không? Vừa nãy thằng kia mắng cậu à? Tôi biết ngay tên tiểu nhân mặt chuột mắt gian kia tiếp cận cậu là chẳng có ý gì tốt!”

Thật ra Nhạc Nhạc có khuôn mặt baby, mắt tròn, gương mặt trông rất dễ mến, nhưng Liên Ngự vẫn cứ nói dối trắng trợn, cố tình nhét cái mác mặt gian mày tráo lên người cậu ta.

Phàn phản ứng chậm hơn Liên Ngự một nhịp, không chiếm được vị trí cạnh Sầm Chân, nhìn Nhạc Nhạc nằm trên đất rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sầm Chân, khóe môi hắn bất ngờ cong lên, nở một nụ cười mãn nguyện. Hồng Tinh đang chạy tới kiểm tra vết thương của Nhạc Nhạc, giữa đường quay đầu lại trừng hắn một cái: “Cười gì?”

“Cười có người ghen mà làm ầm làm ĩ, sợ người khác không nhìn thấy.” Phàn tự lẩm bẩm, may mà hắn còn chút tình cảm đồng đội, khi đến gần Nhạc Nhạc đã thu lại nụ cười.

Người thuộc về Hồng Tinh, thành viên thứ tư trong đội, là một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, dựng mày liễu lên, trông thấy má trái của Nhạc Nhạc sưng đỏ lên nhanh chóng, bèn tức giận nói: “Cậu là dẫn đường sao lại tự dưng đánh người thế hả? Còn là bạn của Hồng Tinh và Phàn nữa! Hồng Tinh, rốt cuộc là sao vậy?!”

Nhạc Nhạc đau đến nỗi nước mắt rơi lã chã, ấm ức nắm lấy tay Phàn đang đặt trước mặt hắn, Phàn cũng nắm lại, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy Sầm Chân, dù sao cậu cũng không nên ra tay… Thế này đi, nói một câu xin lỗi, chuyện này coi như xong.”

“Xong cái gì mà xong!” Nhạc Nhạc không thể tin nổi nửa bên mặt mình đã mất cảm giác, vậy mà Phàn lại muốn bỏ qua dễ dàng như thế.

Liên Ngự hơi nheo mắt lại, đồng tử xám xanh quét qua bốn người một lượt, xác định thực lực chiến đấu của từng người, sau đó quay sang nhìn Sầm Chân, chờ anh ra hiệu.

Y là lính gác của dẫn đường này, trong mắt và trong lòng, chỉ có một mình người đó.

Sầm Chân từ đầu đến giờ vẫn im lặng, rốt cuộc cũng thốt ra câu đầu tiên kể từ khi ra tay đánh người: “Tôi vì sao phải đánh cậu… tự cậu không thấy sao, bảy mươi mốt?”

Nhạc Nhạc há miệng định mắng, nhưng con số này khiến cậu ta chột dạ, Sầm Chân bổ sung thêm một câu: “Nói chính xác thì là bảy mươi mốt phẩy bốn mươi lăm.”

Trong thoáng chốc, cổ họng Nhạc Nhạc nghẹn cứng, tròng mắt gần như trợn lồi ra ngoài.

71,45% là độ tương thích thực tế giữa Nhạc Nhạc và Phàn, thấp hơn tận 10% so với mức 81,64% giữa “Sầm Chân” và Phàn. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Nhạc Nhạc vẫn không dám tỏ tình, còn làm giả kết quả kiểm tra độ tương thích ở bệnh viện, lừa Phàn rằng hai người đạt tới 80,06%.

Đây là thông tin “Sầm Chân” từng nhiều lần điều tra mới có được trong nguyên tác. Bởi kỳ kiểm tra giữa kỳ lần này Phàn lại tổ đội với Nhạc Nhạc, hắn mang lòng căm hận, nhưng mãi về sau mới phát hiện lời nói dối này của Nhạc Nhạc, lại còn chọn sai thời điểm để nói cho Phàn biết, kết quả khiến thiện cảm Phàn dành cho hắn càng tụt dốc.

Lời nói như đánh đố này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ngoại trừ Sầm Chân và Nhạc Nhạc mặt trắng bệch đến mức như phát đen, những người khác đều mơ hồ không hiểu gì. Liên Ngự nghi hoặc hỏi: “Gì vậy? c** nh* giọng nói với tôi đi, tôi không nói cho ai đâu.”

“Không có gì hết, lên cướp cờ.” Sầm Chân không kiên nhẫn đẩy Liên Ngự đang dí sát mặt mình ra, cũng chẳng buồn để ý đến Nhạc Nhạc dưới đất đã chẳng còn tí kiêu ngạo nào. Anh đã chặn Phàn suốt ba tháng, một lòng vì sự trỗi dậy của dẫn đường mà học hành chăm chỉ, kết quả, người dẫn đường đầu óc toàn yêu đương này gặp anh lại mở miệng ra là “đồ đê tiện”. Sầm Chân vốn có sức chiến đấu trong tay, lại đang trong giai đoạn hiếu kỳ về thể năng của bản thân, nếu không đánh hắn thì đánh ai?

Cô gái dẫn đường dịu dàng cũng nhìn ra được Nhạc Nhạc bị Sầm Chân nắm được thóp. Một câu “71,45” liền khiến cậu ta rụt cổ như chim cút, không dám thở mạnh. Dù cô có tám chuyện đến ngứa cả tim gan, nhưng cũng đành vì tự tôn và sự riêng tư của Nhạc Nhạc mà cho qua.

Thấy Sầm Chân chuẩn bị leo núi, Phàn gần như không đợi nổi mà hất tay Nhạc Nhạc ra, chủ động lên tiếng: “Sầm Chân, vách đá này chắc chưa ai leo, có thể có cơ quan và cạm bẫy, tôi cõng cậu lên nhé.”

Tác giả có lời muốn nói:

Liên Ngự: Cái ôm của tôi với cái cõng của thằng kia, cậu chọn cái nào?

Sầm Chân: ……(xách da gáy con cá mè trắng số khổ, một tay leo núi còn nhanh hơn bất kỳ ai)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.