Sầm Chân không lập tức phản ứng, nên Liên Ngự lại khẽ “ừm” một tiếng, giọng khàn khàn thấp xuống. Ánh mắt y vô tình quét sang bên, bỗng phát hiện vành tai của Sầm Chân như cỏ xấu hổ bị trêu chọc, trong chớp mắt liền đỏ rực như sắp nhỏ máu. Liên Ngự sững người, vội nhìn sang mặt anh.
Điều khiến y thất vọng là khuôn mặt của Sầm Chân lại chẳng có chút thay đổi nào, nhưng bất ngờ phát hiện tai anh có thể đỏ lên vẫn khiến Liên Ngự mừng rỡ như nhặt được báu vật, lập tức đưa tay định chạm sang bên tai còn lại.
Sầm Chân không kiên nhẫn đập rơi tay y: “Còn chạm lung tung nữa là em trói anh lại.”
“Wow… không ngờ bề ngoài em nghiêm chỉnh thế, mà trong tối lại chơi bạo vậy,” Liên Ngự hạ giọng, dán sát mũi vào mũi Sầm Chân, thì thầm đầy mờ ám: “Có phải em định tự tay dùng dây thừng thô ráp trói anh, tay giơ cao, chân gập lại, chỉ có thể nằm co quắp khổ sở trên nền đất lạnh lẽo, rồi em dùng dây thừng đó cố tình cọ qua, ma sát vào làn da mịn màng trắng nõn ửng hồng của anh…”
“Não anh.”
“Chậc.” Liên Ngự lộ ra ánh mắt như thể “em thật là không biết hưởng thụ”, vành tai Sầm Chân đã bớt đỏ, anh không biểu cảm mở hộp cơm, động tác xiên viên thịt cứ như đang xiên vào mắt Liên Ngự: “Anh định ở hẳn đây hả?”
“Đúng vậy.” Liên Ngự trả lời thẳng thừng, “Ngày mai sau khi em đi học, anh sẽ dọn hết hành lý sang.”
“Đây là anh hỏi ý hay thông báo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899861/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.