🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Liên Ngự do dự ba giây giữa đường chân tóc của mình và nụ hôn nhiệt tình của Sầm Chân, cuối cùng cắn răng quyết định — hôn thì hôn! Tóc tai tính là cái gì, dù sao y và Sầm Chân cũng đã đánh dấu vĩnh viễn rồi, thật sự mà có ngày trở thành ông chú hói đầu bụng phệ, chướng mắt buồn nôn thì người phải chịu cũng là Sầm Chân thôi.

Sau khi bước vào sân số 1, Sầm Chân lập tức trông thấy Hồng Tinh đang đứng ở mép võ đài bên trái làm động tác khởi động. Bên cạnh hắn là một nữ dẫn đường nhỏ nhắn xinh xắn, chính là người đã từng cùng tổ với cậu trong kỳ thi giữa kỳ lần trước.

Sầm Chân và Liên Ngự cũng được phân vào võ đài bên trái, nhưng họ là tổ thứ hai, vừa hay lệch lượt với Hồng Tinh. Có điều vì cùng một sân đấu, nên ánh mắt đôi bên vẫn khó tránh khỏi chạm nhau.

Ánh mắt Hồng Tinh nhìn Sầm Chân rất bình thường, giống như thái độ dành cho những bạn học dẫn đường quen mặt nhưng không thân thiết. Thế nhưng đến khi hắn nhìn sang Liên Ngự, trong đáy mắt lại cực nhanh lướt qua một tia ý vị khó diễn tả thành lời.

Nếu buộc phải hình dung, thì đại khái giống như kiểu khách làng chơi số 1 và khách làng chơi số 2 lén hẹn nhau tối nay đi tìm vui, rồi ban ngày chạm mặt lại trao nhau ánh mắt ám hiệu.

Có thể cảm nhận được từ liên kết tinh thần, khách làng chơi số 2 lúc này tâm trạng đang cực kỳ hưng phấn, khí thế bừng bừng, chỉ hận không thể lập tức vẫy vùng thể hiện, cũng không biết là có thù oán gì với đường chân tóc của mình không.

Sầm Chân ngồi xuống chỗ vừa để dẫn đường điểu biến mất, lập tức có một nhân viên mặc đồng phục màu bạch kim của hội học sinh Bạch Tháp tiến đến nhắc nhở bọn họ, đợi tổ thứ nhất thi đấu xong phải lập tức lên võ đài chuẩn bị, vân vân… Thế nhưng sự chú ý của Sầm Chân lại bị một nữ sinh ngồi ở ghế bên cạnh thu hút. Đối phương ngồi một mình, các ghế xung quanh đều trống, trên đầu đội một chiếc mũ nỉ nhỏ, còn đeo kính râm to bản, chỉ lộ ra đoạn cằm dưới. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu nhạt, tà váy bồng bềnh phủ kín mũi giày, dáng ngồi đoan trang, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối.

“Này này, nghe thấy chưa đấy, nhóc Sầm Chân ơi.” Nhân viên kia khẩu khí khá kiêu ngạo, còn ngang nhiên đọc to tên Sầm Chân. Đến lúc này, Sầm Chân mới giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện người đứng trước mặt chính là nữ dẫn đường khóa trên có mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu, đồng thời cũng là trưởng ban tuyên truyền, cấp trên trực tiếp của Liên Ngự.

“Xin chào, chị vừa nói gì cơ?”

“Cô ta bảo tụi mình mau chóng thua quách đi để nhường chỗ cho hội học sinh làm việc.” Liên Ngự tặc lưỡi hai tiếng, “Đúng là ác độc.”

“Ê, tôi đâu có nói vậy nha!” Trưởng ban tóc xoăn gợn sóng đưa ngón trỏ chọc vào chóp mũi Liên Ngự. Lần này cô lại sơn kiểu móng khác, trên ngón trỏ vẽ đúng một quả dâu tây nhỏ màu hồng xinh xắn. Liên Ngự vô thức dừng mắt trên quả dâu ấy nửa giây, rồi mới lười biếng nói: “Khác gì đâu, dù sao cũng chẳng phải lời hay ho gì.”

“Cậu—” Trưởng ban hừ một tiếng, “Không biết điều, tôi thấy hai cậu nên mới đặc biệt chạy qua cổ vũ tiếp thêm tinh thần đấy nhé, vậy mà còn dám vu oan giá họa cho tôi à? Cẩn thận tôi bây giờ mua chuộc người bên ban tổ chức thi đấu, động tay động chân vào bốc thăm cho hai cậu toàn gặp mấy đồng đội khó nhằn.”

Đại trượng phu Liên Ngự có thể uốn có thể duỗi, lập tức chắp tay xin tha: “Tôi sai rồi.”

“Biết nhận sai tích cực, nhưng vẫn không biết hối cải à?”

Trong lúc hai người kia đối thoại, Sầm Chân lại không nhịn được liếc về phía người phụ nữ bên cạnh, anh hơi nheo mắt, cuối cùng cũng nhận ra được thân phận của cô ta từ sự lạc điệu trong cách ăn mặc — chính là công chúa tộc Giao Nhân! Bộ váy dài lạc điệu với cách ăn mặc xung quanh là để che đi cái đuôi của cô.

Ứng phó xong trưởng ban tuyên truyền, Liên Ngự ghé sát vào cánh tay Sầm Chân, ghé tai anh thì thầm: “Chính là công chúa đó. Hồng Tinh đúng là cao tay khoản bày mưu tính kế, căn bản không cần tới anh ra mặt.”

Để tránh việc Diệu Kim bị công chúa mạnh mẽ lôi đi, lại sợ Hồng Tinh vốn đang có ý bám víu quyền thế mà không kiểm soát nổi công chúa, khoảng thời gian này Liên Ngự đích thân ra tay, dốc sức thúc đẩy mối nhân duyên giữa Hồng Tinh và công chúa.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc mời công chúa đến xem thi đấu nhất định là một chiêu có mục đích, Sầm Chân đoán tuyệt đối không phải kiểu để Hồng Tinh thắng trận rồi nhân cơ hội cởi áo khoe ngực khoe cơ bụng, thể hiện sự nam tính của lính gác là xong chuyện.

Chẳng bao lâu sau, trận đấu vòng đầu tiên ở sân số 1 chính thức bắt đầu, hai võ đài trái phải đồng thời khai mạc. Đối thủ của Hồng Tinh cũng là một tổ đôi nam lính gác và nữ dẫn đường. Trong ba phút đầu trận, thông tin của cả hai bên được hiển thị, lính gác năm tư, dẫn đường năm ba, là kiểu tổ đội song B phổ biến nhất. Tổ hợp này tham gia đấu hạng cận chiến phần lớn là để giải trí, bồi dưỡng tình cảm với bạn đồng hành, tích lũy thêm kinh nghiệm thi đấu, chứ không đặt nặng chuyện thắng thua.

Theo lý mà nói, Hồng Tinh thể năng cấp A hoàn toàn có thể chọn lối đánh áp đảo, cho dù không phải kiểu đè đối phương xuống đất đánh cho một trận nhừ tử thì chí ít cũng phải nắm thế thượng phong, nhưng kỳ quái ở chỗ, suốt năm phút kể từ lúc bắt đầu, Hồng Tinh và nữ dẫn đường của cậu ta chỉ phòng thủ, hoàn toàn không phát động công kích. Đương nhiên, Hồng Tinh vẫn bảo vệ cô dẫn đường nhỏ nhắn rất tốt, cả hai bên đều không bị thương.

Rõ ràng có thể nhìn ra trong nét mặt cô dẫn đường nhỏ nhắn cũng lộ chút nghi hoặc, nhưng tiết tấu của trận cận chiến phần lớn vẫn nằm trong tay lính gác. Cô dẫn đường có thắc mắc cũng chỉ ngoan ngoãn phối hợp theo chiến thuật của Hồng Tinh.

Khi trận đấu bước vào phút thứ mười, võ đài bên phải đã vào cao trào, vô cùng kịch tính, hai bên ăn miếng trả miếng, máu tươi bắn tung tóe, khán giả dưới đài xem mà sục sôi máu nóng; còn ở võ đài bên trái, lính gác đối phương vất vả lắm mới tìm được cơ hội, tung một cú đấm về phía cô dẫn đường nhỏ, thì Hồng Tinh lập tức ôm chặt lấy cô ấy, dùng thân thể che chắn, cứng rắn lấy lưng đỡ cú này, sau đó lập tức ôm theo dẫn đường nhanh chóng lùi về sau.

Sầm Chân nghe thấy một tiếng hừ lạnh, mang theo phẫn nộ và bất mãn mãnh liệt. Anh khẽ nghiêng mặt, liền thấy công chúa tộc Giao Nhân đã đứng bật dậy. Tuy rằng hơn nửa khuôn mặt bị kính râm che khuất, nhưng chỉ cần nhìn khóe miệng cụp xuống là biết tâm trạng cô ta tệ đến mức nào. Dù tức giận cực độ, công chúa vẫn giữ vẻ đoan trang quý tộc, hai tay nhấc lấy vạt váy dài chấm đất để tránh bị vấp, sau đó bất chấp trận đấu trên đài còn chưa kết thúc, cứ thế quay người bước nhanh rời khỏi khán đài.

Nhưng ngay giây sau khi công chúa rời đi, Hồng Tinh đột ngột ra tay, chớp lấy sơ hở của đối phương, thoáng chốc đè ngược họ xuống đất, kết thúc trận đấu trong vòng hai phút.

Lúc bọn họ xuống đài, vừa vặn gặp đúng lúc Sầm Chân và Liên Ngự được dẫn vào khu vực chuẩn bị thi đấu. Hồng Tinh dừng bước, mỉm cười với hai người họ: “Chúc hai cậu trận khai màn đại thắng.”

Liên Ngự cũng mỉm cười đáp lại, nói trống không: “Hiệu quả tốt phết.”

Trên đời tại sao lại nhiều đàn ông cặn bã như vậy, là vì có quá nhiều cô nàng ăn phải cái bài này. Hồng Tinh cố ý mời công chúa tộc Giao Nhân tới xem, rồi lấy lý do thi đấu chính đáng để tiếp xúc thân thiết với người phụ nữ khác, nhưng lại duy trì khoảng cách thích hợp, thể hiện một kiểu tình bạn đồng đội quang minh chính đại. Công chúa tộc Giao Nhân nhìn thì bực, nhưng cũng chẳng thể bắt bẻ được, chỉ đành lén nuốt cục giấm chua.

Hồng Tinh còn tính trước cả đường lui, nếu công chúa chỉ mê kiểu càng khó với tới càng say mê, thì cậu ta cũng có thể giả vờ làm bạch nguyệt quang xa cách lạnh lùng. Có điều xem ra, công chúa này đối với kiểu đàn ông cặn bã cũng động lòng chẳng kém.

“Lừa gạt tình cảm thì sẽ bị sét đánh đấy.” Sầm Chân đứng yên trong khu vực chuẩn bị, Liên Ngự chớp mắt nói: “Liên quan gì tới anh đâu, anh trong chuyện tình cảm vẫn là trang giấy trắng mà, em chẳng phải mối tình đầu của anh đấy à? Anh từng lừa em sao? Từng tính kế em à? Anh theo đuổi em đều là nhờ một tấm chân tình, được chưa?

…Anh chỉ nhắc Hồng Tinh một câu, nói bám dính lấy công chúa như vậy chưa chắc đã có tác dụng, còn chưa kịp phân tích với cậu ta làm sao theo đuổi, cậu ta đã tự tin đầy mình bảo công chúa chắc chắn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu ta.

Còn nữa, để Hồng Tinh có thêm động lực, anh còn bịa chuyện nói Diệu Kim cũng có hứng thú với công chúa tộc Giao Nhân, bảo cậu ta nhất định đừng để thua. Hồng Tinh ghét Diệu Kim không phải vì từ khi nhập Tháp đến giờ cậu ta luôn bị Diệu Kim đè ép một bậc sao? Mà nếu theo đuổi được công chúa tộc Giao Nhân thì tính ra chẳng khác nào vượt mặt Diệu Kim, biết đâu còn giúp Hồng Tinh hết sạch oán khí, tiện thể miễn được một vụ bắt cóc ngoài hành tinh, anh đưa hai tên phản diện gom vào một chỗ, đúng là chính nghĩa trừ hại cho dân còn gì.”

Liên Ngự càng nói càng hăng, thông tin đối thủ thi đấu đã sắp công bố, y vẫn đứng đó thao thao bất tuyệt, tự tâng bốc bản thân, còn chẳng thèm để tâm.

Y đúng là có tư cách để khinh địch, SS duy nhất trong cả trường, đặt vào cả công hội cũng tuyệt đối vô song, cách biệt giữa các cấp bậc lại mang tính nghiền ép, trừ phi bọn họ xui đến mức vừa ra trận đã đụng phải cấp S, còn thì bên kia căn bản là tới nộp mạng.

Ba phút trước trận, thông tin đối thủ vòng loại cận chiến trận đầu tiên trải ra trước mắt hai người. Là hai cô bé mang dáng vẻ đáng yêu, chiều cao đều chưa vượt quá 1m7, trong đó cô lính gác còn chưa tới 1m55, buộc tóc đuôi ngựa kép với nơ bướm, kiểu mà mấy tên otaku chẳng ai chịu nổi, còn cô dẫn đường thì tóc hồng chói mắt, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình cầu bông trắng muốt.

Đặt vào mắt dân Trái Đất thì trận này chẳng khác nào hai gã đàn ông cao mét tám ức h**p hai cô bé moe, cho dù mấy gã đàn ông đó có đẹp trai đến đâu cũng không thoát bị chửi. Nhưng Sầm Chân lại không dám coi thường hai người này, các cô đều là học sinh năm năm, hơn nữa còn là bốn A hiếm gặp.

Mỗi khóa cơ bản chỉ tầm 400 người, cộng cả Tháp lẫn Bạch Tháp cũng chỉ 800, lính gác và dẫn đường cấp A trở lên cộng lại không vượt quá 50 người, song A lại càng hiếm. Bọn họ coi như vận may cũng tốt, vừa vào trận đầu đã đụng phải 2 trong 25 người đó.

“Anh nhớ cô dẫn đường kia. Lần đầu tiên.” Liên Ngự bỗng nói một câu đầy ẩn ý, giọng đè cực thấp. Từ “lần đầu tiên” ý chỉ đời thứ nhất của y, kiếp sống lạc quan, tích cực nhất của y, đây là mật ngữ chỉ y và Sầm Chân mới hiểu. “Cô ấy tên Mãn Phỉ Phỉ, tinh thần lực không chỉ cấp A, hẳn là A+, hơn nữa độ tương thích với anh từng đạt gần 60%, anh từng đặt cược chuyện bệnh teo tinh thần lên người cô ấy. Chỉ tiếc… cho đến cuối cùng, cả hai cũng không thể vượt qua được đường cơ sở.”

“Ừm.” Sầm Chân chau mày càng chặt, anh hiểu ý của Liên Ngự — lần này là chạm phải đối thủ khó nhằn nhất rồi. Đối với bọn họ mà nói, trận này thậm chí còn gian nan hơn cả việc đối đầu với tổ song S mà ai ai cũng e ngại.

Dù mấy tháng nay Sầm Chân có biểu hiện mạnh mẽ đến đâu, rốt cuộc anh vẫn chỉ là một dẫn đường mới đến, thể năng có thể đấu tay đôi với lính gác cấp B phần lớn là nhờ vào quá trình huấn luyện từ nhỏ trên Trái Đất và thể chất đặc thù mà thôi. Còn về mặt tinh thần lực thì anh hoàn toàn là kẻ mới nhập môn, đối với việc xâm nhập không gian tinh thần của lính gác được dẫn đường bảo vệ, anh hoàn toàn bất lực. Dùng tinh thần lực bảo vệ không gian tinh thần của lính gác, anh cũng hiếm khi có kinh nghiệm thực chiến.

Tuy chưa từng nói ra, nhưng trước hôm nay, thậm chí là trước năm phút trước, Sầm Chân và Liên Ngự đều rất tự tin có thể chiếm được một vị trí trong bảng xếp hạng, nguyên nhân không có gì khác — tổ hợp của bọn họ trong trận cận chiến hoàn toàn là một cái bug.

Tinh thần vực của Liên Ngự rất hẹp, dẫn đường bình thường căn bản không thể gây tổn thương hiệu quả đến không gian tinh thần của y, nên cũng không cần Sầm Chân bảo vệ; mà thể năng của Sầm Chân cực kỳ mạnh, dù khả năng khống chế tinh thần lực còn yếu nhưng vẫn có thể lấy sức mạnh thuần túy mà không thua kém gì các lính gác khác.

Lính gác và dẫn đường muốn phối hợp với nhau để bù đắp khuyết điểm là chuyện không dễ, nhưng với bọn họ, điều đó căn bản không thành vấn đề. Sầm Chân và Liên Ngự giống như một tổ hợp song lính gác vốn đã có sẵn hỗ trợ dẫn đường, tự nhiên mạnh hơn hẳn các tổ đội bình thường không chỉ một chút.

Nhưng lúc này Liên Ngự lại rõ ràng nhắc nhở anh — dẫn đường trước mắt có khả năng gây tổn thương đến không gian tinh thần của y, còn Sầm Chân lại khó mà đơn độc đối phó với một lính gác cấp A, anh bắt buộc phải bảo vệ Liên Ngự, phối hợp với Liên Ngự, giống như bất cứ dẫn đường nào, dùng tinh thần lực phụ trợ cho lính gác của mình.

Quá mức trùng hợp rồi… Chẳng lẽ trưởng ban tuyên truyền thật sự đã giở trò, thông đồng với tổ chức thi đấu sắp đặt kết quả trận đấu, mục đích chính là muốn loại bọn họ ngay ở vòng đầu tiên? Sầm Chân quay đầu nhìn về phía trưởng ban tóc xoăn, bất ngờ phát hiện không biết từ lúc nào mà hai vị hội trưởng hội học sinh cũng đến sân số 1, ngồi ngay cạnh trưởng ban, ung dung chuẩn bị xem trận đấu của bọn họ.

Trú Tình Trường chú ý đến ánh mắt của Sầm Chân, mỉm cười vẫy tay chào, còn người ngồi bên cạnh là Cừ cũng nở nụ cười, khoanh tay trước ngực, nụ cười đầy hàm ý sâu xa.

“……” Sắc mặt Liên Ngự trầm hẳn xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ đúng là cố ý!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nửa đầu: Cá Cá dạy bạn làm sao để lấy lòng công chúa

Nửa sau: Hội trưởng hội học sinh dạy bạn cách hãm hại cấp dưới

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.