Lựa chọn của anh?
Tình hình trên sân lúc này đã quá rõ ràng, thắng bại bên phía bọn họ hoàn toàn dựa vào Liên Ngự, còn đối phương thì trông cậy vào Mãn Phỉ Phỉ. Nhưng vào thời điểm này, lính gác lại đem quyền lựa chọn giao cho anh, như thể chỉ cần anh mở miệng, Liên Ngự liền sẽ không chút do dự mà làm theo.
Liên Ngự dám chắc nói rằng bọn họ có thể thắng, vậy hẳn nhiên y đã có cách đối phó với công kích tinh thần của Mãn Phỉ Phỉ.
Về phần vì sao lại nói nếu thắng trận cận chiến này thì ở loạn chiến sau đó chắc chắn sẽ thua, Sầm Chân nghĩ là bởi tính chất tự do tác chiến của loạn chiến, bọn họ vẫn luôn che giấu thực lực chính là để tránh bị chú ý, nhưng nếu để một D đánh bại tổ hợp bốn A, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý và cảnh giác của các đối thủ tiếp theo, đến lúc ấy các trận loạn chiến sau này e rằng vĩnh viễn sẽ là cục diện 2 chọi 8.
Vào bán kết hay chung kết của loạn chiến, trong mười tổ thì chín tổ là song A, còn lại là S, hai người bọn họ phải đối mặt tám A, lại đâu phải Siêu Xayda, mỗi người một chân là đủ đạp chết rồi.
“Có lẽ nên nghĩ ngược lại,” Sầm Chân đưa tay đẩy Liên Ngự, đối phương chậm rãi nhường đường, trông thấy Sầm Chân dựa vào sức mình đứng thẳng dậy, “nếu chúng ta thua trận này, thì loạn chiến thắng chắc sao?”
“…” Ánh mắt Liên Ngự trầm xuống, y xoay người, một tay kéo bung hai cúc áo trên cùng vướng víu động tác, để lộ xương quai xanh cả mảng, “Anh hiểu ý em rồi.”
Trọng tài ảo hỏi ý kiến Hi Mộc và Mãn Phỉ Phỉ xong, lại quay sang hỏi Liên Ngự và Sầm Chân có tiếp tục thi đấu không, con báo tuyết bên cạnh Sầm Chân đã chẳng còn vẻ lười nhác như trước, bốn chân chạm đất đứng bên người Sầm Chân, từng động tác đều đầy tính công kích.
“Tiếp tục.” Sầm Chân thay mặt đội trả lời, trọng tài ảo rõ ràng là hệ thống vô cảm, vậy mà lúc này lại theo lập trình hiện ra biểu cảm quan tâm, dịu giọng nhắc nhở: “Đừng cố quá đấy.”
Nói xong mới trở về trung tâm võ đài, lớn tiếng tuyên bố: “Trận đấu tiếp tục!”
Lời vừa dứt, một trận cuồng phong đã xuyên qua thân trọng tài ảo.
Cừ chợt bật dậy, không dám tin mà siết chặt lưng ghế trước, Trú Tình Trường còn chưa kịp trừng lớn mắt, biểu cảm kinh ngạc đã như bị nhấn nút làm chậm, từng chút từng chút hiện rõ trên mặt.
Bởi vì thể năng đặc thù của lính gác, để tránh trọng tài cản trở tầm nhìn tuyển thủ, trọng tài toàn sau khi hô bắt đầu đều sẽ biến mất với tốc độ nhanh nhất, mà cái ‘nhanh nhất’ này là căn cứ theo tốc độ của lính gác cấp S đặt ra, mỗi lần có lính gác phá kỷ lục này, hệ thống lại cập nhật dữ liệu theo tốc độ cao nhất mới — mà hôm nay, lại có người phá chuẩn.
Sầm Chân cũng động rồi, giờ đã là giai đoạn ‘không được thì tùy cơ ứng biến’, Liên Ngự không giải thích cho anh bất cứ điều gì, nhưng Sầm Chân cũng tuyệt đối không thể đứng yên chờ xem Liên Ngự một mình đấu hai, cho dù anh biết rất có thể đó chính là ý của Liên Ngự.
Liên kết tinh thần đã hoàn toàn cắt đứt, Sầm Chân không cảm nhận được bất kỳ ý đồ nào từ Liên Ngự, nhưng đồng thời, trong lòng anh lại trỗi dậy một trực giác mơ hồ đến mức khó diễn tả thành lời, chính trực giác này khiến anh ngay khoảnh khắc trận đấu tiếp tục liền lập tức lao về phía Mãn Phỉ Phỉ.
Sầm Chân không biết lúc này Liên Ngự đang làm gì, có lẽ ngay giây sau anh sẽ phát hiện Liên Ngự vẫn đang lẩn ở rìa sân đấu kiếm điểm kinh nghiệm, nhưng vào khoảnh khắc này, anh vẫn vận dụng hết tốc lực lao thẳng về phía Mãn Phỉ Phỉ.
Bởi vì dù có sai, Liên Ngự nhất định cũng sẽ phối hợp với anh.
Hình ảnh đầu tiên mà toàn bộ khán giả nhìn thấy chính là Hi Mộc cắn răng, quỳ một gối xuống đất, dùng cánh tay che mặt đỡ đòn của Liên Ngự, còn Mãn Phỉ Phỉ thì kinh ngạc hé môi, cơn cuồng phong mà lính gác tạo ra thổi tung mái tóc cô ta.
Năng lực phụ trợ của Mãn Phỉ Phỉ quả thực rất đáng khen, dưới sự hỗ trợ của cô ta, ngũ quan và phản ứng của Hi Mộc thế mà vẫn có thể bám kịp tốc độ của Liên Ngự, miễn cưỡng giữ được thân thể mảnh mai của vị dẫn đường ở phía sau.
Một dẫn đường tinh thần lực xuất sắc và thao tác thành thục chỉ cần một cái chớp mắt đã đủ khiến một lính gác mất ý thức, Mãn Phỉ Phỉ và Liên Ngự không đạt được mức độ tương hợp ấy, nhưng vẫn đủ để khiến người ta đau đớn, mà Liên Ngự tuyệt không muốn nếm thử vị đau đớn khi bức tường tinh thần bị phá hủy đó.
Nghiêm trọng hơn là, so với đau đớn, cảm giác bất lực khi chỉ biết bị động phòng thủ mới khiến y khó chịu nhất.
Ngoài ra còn một lý do nhỏ nhặt khác, Liên Ngự cảm thấy quyền kiểm soát ấy chỉ nên dành riêng cho Sầm Chân, y rất ghét bất kỳ ai ngoài Sầm Chân chạm vào tinh thần của mình, không biết từ khi nào lại sinh ra cố chấp như vậy, có lẽ cũng là trong trận này mới nhận ra.
Quá nhiều lý do khiến Liên Ngự tuyệt đối không cho Mãn Phỉ Phỉ một cơ hội thở.
Toàn bộ sân số 1 sôi trào, một bộ phận dẫn đường còn chưa kịp phản ứng, nhưng từng lính gác tại hiện trường đều hiểu rõ động tác vừa rồi của Liên Ngự lướt qua trọng tài nghĩa là gì, bọn họ bản năng đè nén tiếng hò reo, nhưng không một ai không vô thức đứng dậy, thân mình nghiêng về phía trước, trong mắt chỉ còn lại diễn biến trên võ đài bên phải.
Khi trước Hi Mộc giao thủ với lính gác trước mắt này, ngay lần đầu chạm chiêu đã biết đối phương tuyệt đối không phải hạng D, trong khoảng thời gian kế tiếp, cô càng nhạy bén phát hiện ra, y thậm chí chưa từng dốc hết toàn lực.
Hi Mộc chẳng nói gì, bởi đối phương làm vậy tất nhiên có lý do riêng, không cách nào ép đối phương tung hết thực lực, đành tự nhận mình chưa đủ bản lĩnh, nhưng sâu trong lòng Hi Mộc vẫn có một tia không cam tâm, như bị coi thường, bị xem nhẹ — ngoài mấy tên b**n th** cấp S đếm trên đầu ngón tay ở các năm cao hơn, trong toàn bộ tòa tháp này, còn ai dám không để cô vào mắt? Cô nhất định phải khiến tên lính gác khinh suất này trả giá.
Mà lúc này đây, thể năng áp đảo tuyệt đối phơi bày rõ ràng trước mắt, sự phản kháng dốc toàn lực của cô vậy mà chỉ chặn được một kích cực tùy ý của đối phương.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hi Mộc nhìn thấy Liên Ngự lướt qua mình, một tay hóa trảo, chộp thẳng về phía cổ Mãn Phỉ Phỉ, chính là chiêu phá vị trí mà lúc đầu cô từng dùng khi trận đấu mới mở màn — một khi dẫn đường bị Liên Ngự chạm vào tử huyệt, lập tức bị loại, mà một lính gác trong tình thế tuyệt vọng nghịch chuyển cục diện cũng chỉ khác nhau ở cách nói mà thôi.
Hi Mộc không hề do dự, lập tức quay người ngăn cản, cô thắng ở điểm có liên kết tinh thần với dẫn đường, điều này vô cùng nâng cao phản ứng của cô, thế mà vẫn khó khăn lắm mới ngăn được lần thứ hai. Thế nhưng đúng lúc ấy, Hi Mộc thấy phía sau Mãn Phỉ Phỉ hiện lên một bóng người — mà tất cả tinh thần lực của Mãn Phỉ Phỉ đều đang tập trung vào việc né tránh bảo vệ bản thân, hoàn toàn không hề phát giác, Hi Mộc căn bản không kịp nhắc nhở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sầm Chân một tay hóa đao, bổ thẳng vào sau gáy Mãn Phỉ Phỉ.
Đứng nghiêm trước giường trong ký túc xá, Diệu Kim chăm chú theo dõi trận đấu trực tiếp, bỗng thấy một cơn đau nhói sau gáy khiến hắn hoảng hốt đưa tay ôm cổ. Ánh mắt đầy thương xót của hắn rơi lên Mãn Phỉ Phỉ đang ngã lăn trên sàn đấu, cái cảm giác bị một đòn chém ngất đi ấy, Diệu Kim thực sự không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Huống hồ gì cái lý thuyết “rắn khắc chuột” kia, nghe thế nào cũng thấy vô lý, Diệu Kim nghĩ đi nghĩ lại, luôn cảm thấy có khi nào hắn từng đắc tội với Sầm Chân ở đâu đó, nên mới bị đánh trả như thế.
Ngay khoảnh khắc Mãn Phỉ Phỉ mất đi ý thức, Hi Mộc lập tức đầu hàng. Nhìn các bác sĩ trường học lần lượt ùa vào, cô bình tĩnh chờ trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu xong mới rời đi theo hướng mà Mãn Phỉ Phỉ đã được đưa đi.
Sầm Chân xuống đài chậm hơn một bước, vừa ngẩng đầu đã phát hiện trong nhóm thí sinh lượt thứ ba tại sân đấu này lại có Khai Môn Cát, mà bên cạnh hắn là một người dẫn đường có gương mặt hơi quen. Sầm Chân nhất thời không nhớ ra đó là ai, chủ yếu vì gương mặt người dẫn đường đó trông cứ như thể vợ bị giật, con thì không phải của mình.
Khai Môn Cát nhìn Sầm Chân và Liên Ngự đầy kinh ngạc, trong sự kinh ngạc ấy còn xen lẫn một chuỗi cảm xúc phức tạp như sợ hãi và mừng thầm, có thể thấy tâm trạng của hắn lúc này vô cùng rối rắm.
Người dẫn đường bên cạnh hắn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có giận dữ và ghen tị, mà tất cả những cảm xúc ấy đều nhắm vào một mình Sầm Chân, cứ như thể muốn cầm dao chém chết anh cho rồi.
Liên Ngự không vui, kéo Sầm Chân về phía sau, lạnh lùng nói: “Nhạc Nhạc đúng không?”
Chỉ nghe tên mình được thốt ra từ miệng người lính gác trước mặt, Nhạc Nhạc đã toàn thân run rẩy, như thể tai họa sắp ập đến, lập tức dời mắt đi, lách qua Liên Ngự và Sầm Chân bước lên đài thi đấu.
“Ủa Nhạc Nhạc không phải là người theo đuổi Phàn à? Sao lại lẫn lộn với Khai Môn Cát rồi?” Sau khi rời khỏi phòng huấn luyện, Sầm Chân tiện tay mua một hộp kem vị sữa, còn Liên Ngự bên cạnh với vẻ mặt bực bội thì đi xin một cốc nước ấm miễn phí, hừ lạnh một tiếng: “Em quan tâm cậu ta làm gì? Chẳng lẽ còn định đi khuyên cậu ta Khai Môn Cát là đồ b**n th**, cậu nên tránh xa hắn ra đó à~”
“Ở vòng xếp hạng lẽ ra cậu ta phải bắt cặp với Phàn mới đúng, trong tiểu thuyết có nhắc đến, sao lại thay đổi rồi?” Sầm Chân giải thích điểm khiến anh thắc mắc, Liên Ngự thì dửng dưng đáp: “Phàn từ chối cậu ta rồi chứ sao. Còn tại sao bị từ chối, nếu em thật sự muốn biết thì anh khuyên em nên hỏi thẳng.”
Y uống cạn ly nước, cười lạnh nói: “Cũng may hai hội trưởng chết tiệt kia chạy nhanh, vừa hết trận đã biến mất tăm. Nhưng thế thì sao? Không khiến họ sống dở chết dở thì cũng uổng danh lính gác hắc ám 1802 của anh.”
“Anh so đo với con nít làm gì.” Sầm Chân thuận miệng nói, anh vốn không định ngăn cản Liên Ngự trả đũa, hai hội trưởng kia đã đào hố cho họ, vậy thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị phản đòn. Anh chỉ lo Liên Ngự, với tính cách kiểu “người xã hội”, ra tay quá nặng, lại dọa đám “búp măng tương lai của Tổ quốc” đến mức tổn thương tâm lý thì phiền.
Hôm sau, Sầm Chân sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Bạn, đối phương dùng cả chục dấu chấm than để bày tỏ sự kinh ngạc, bên dưới còn đính kèm một giao diện gập. Sầm Chân mở ra thì thấy đoạn video cận chiến giữa anh và Liên Ngự đã bị bộ phận tuyên truyền cắt ghép, đưa vào chuyên mục “Khoảnh khắc đặc sắc” được lập ra cho vòng xếp hạng lần này.
Bạn: Liên Ngự rốt cuộc là cấp thể năng gì vậy!!!
Bạn: Đến đứa ngốc cũng nhìn ra không thể nào chỉ là D chứ!!!
Sầm Chân ném giao diện tin nhắn và video đã chỉnh sửa cho Liên Ngự – lúc ấy vừa mua đồ ăn sáng về – để y tự mình giải thích. Vừa đọc được nội dung trò chuyện, Liên Ngự lập tức sung sướng, chẳng buồn soạn thảo gì mà bịa luôn:
Sầm Chân: Lần trước sau kỳ ph*t t*nh, cơ thể ảnh đột biến, thể năng từ D nhảy vọt lên A, đúng là kỳ tích
Sầm Chân: Bạn, cậu cũng phải tin vào kỳ tích, biết đâu một ngày nào đó, cấp độ tinh thần lực của cậu cũng từ C mà vọt lên A+, cậu làm được mà!
Bạn: …
Bạn: Là Liên Ngự đúng không?
Sầm Chân: …
“Chán chết.” Liên Ngự ghét bỏ tắt giao diện tin nhắn, mở video bên dưới ra xem. Đoạn video này được thêm hiệu ứng đặc biệt, cắt cảnh từ nhiều góc độ, cận – toàn – trung cảnh liên tục chuyển đổi, còn lồng ghép nhạc nền hừng hực khí thế, khiến máu trong người y sôi sục. Trong lúc Sầm Chân còn đang ăn sáng, đã thấy Liên Ngự xem đi xem lại đoạn video cận chiến vỏn vẹn hai phút kia đến năm lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Ngự: Ông đây đẹp trai quá trời luôn!!!!!!
Sầm Chân: Đẹp đẹp đẹp (qua loa)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.