Liên Ngự cảm nhận được điều gì đó từ lời nói của Sầm Chân, không khỏi mỉm cười, một tay đặt lên lưng ghế của anh, nghiêng người tới gần: “Xót anh rồi à?”
Không đợi Sầm Chân lên tiếng, y đã nói tiếp: “Không cần đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi… Huống chi ở vòng đời thứ hai, anh chơi rất vui.”
Sầm Chân lập tức thấy độ tin cậy của câu này bằng không. Nhưng Liên Ngự trước mặt anh luôn làm ra vẻ yên bình, ngoài tính thích biểu hiện có thể xem như đặc điểm cá nhân, thì tất cả những điều người thường khó mà chịu đựng nổi như bạo lực, cố chấp, hiểm độc hay thần kinh căng thẳng đều bị đè xuống tận đáy lòng, không muốn để những người thân cận bên cạnh phát hiện. Mà Sầm Chân là người bị giấu giếm ở mức ưu tiên cao nhất, tất nhiên anh cũng sẽ không cố ý vạch trần.
Liên Ngự đưa tay trái đặt lên vai Sầm Chân, hạ thấp người, nửa thân trên lập tức nghiêng hẳn vào chiếc ghế, dán sát vào người anh: “Tất nhiên, vẫn là hiện tại vui nhất. Chỉ cần em luôn ở đây, anh sẽ càng lúc càng vui hơn.”
“……”
Sầm Chân như thường lệ chẳng nói một lời, ánh mắt anh vẫn lặng như mặt biển xanh, không chút gợn sóng. Ý của Liên Ngự đã rõ ràng, anh liền hơi nghiêng người, để y có thể quàng tay qua cổ anh, rúc vào lòng anh.
Lính gác quả thực cũng giống như một con mèo lông dài cao quý mà lười biếng, dùng lực ở eo và bụng, hai chân thon dài gập lại, liền tự cuộn mình vào chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899878/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.