Ly nước lạnh ấy đã hoàn toàn làm Bạn tỉnh táo lại, để cậu nhận ra tất cả chuyện này đều là thật—những người lẽ ra phải đang ở học viện trên Tinh Cầu Đặc Chủng như cậu, là bạn bè của cậu: Sầm Chân và Liên Ngự, cũng giống như cậu, bị bắt đến nơi xa lạ đáng sợ này, và rơi vào tay đám hải tặc đáng chết, tàn bạo kia.
Nước lạnh làm tóc mái cậu dính bết thành từng lọn, nhỏ giọt xuống dưới. Cậu hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi—tên cầm đầu hải tặc bảo cậu nhận mặt xem Sầm Chân và Liên Ngự là lính gác hay dẫn đường, mà Sầm Chân thì lại yêu cầu người ta rửa sạch mặt cho cậu.
Thật là một đoạn đối thoại kỳ quặc, trước sau chẳng ăn nhập gì với nhau…
Bạn vô cùng bối rối, dù có vắt kiệt óc cũng không nghĩ ra được trong thời gian bị nhốt trong cái lồng dưới đất kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù thế nào, Bạn vẫn tin rằng người bạn thân nhất của cậu, Sầm Chân, sẽ không bao giờ hại cậu.
Bị nước sặc vào khí quản, sau một hồi ho sặc sụa, Bạn lập tức dùng tay áo thấm nước lau sạch khuôn mặt mình. Thời tiết nóng nực và những ngày thấp thỏm lo sợ khiến sắc mặt cậu đỏ ửng bệnh tật, môi khô nứt, người cũng chẳng còn tinh thần gì, nhưng tất cả những điều ấy chẳng thể ảnh hưởng tới vẻ ngoài xuất sắc của một nhân vật chính—vừa để lộ mặt ra, Lão Tam lập tức như bị đứng hình.
“Ôi chao… cái này,” Lão Tam với dáng vẻ hư nhược chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899887/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.