“Xem ra là dẫn đường, Omega đều là mấy sinh vật nhỏ nhắn, mềm mại, dù cậu mặc cái áo choàng rách kia, nhưng tôi vẫn nhìn ra được—dáng người cao ráo, rắn rỏi…”
“……” Nếu Sầm Chân không nhìn ra Man Vân đang tán tỉnh anh, vậy thì anh đúng là ngốc thật. Nhưng điều anh thật sự không ngờ tới là—trong suy nghĩ của anh, kiểu người Man Vân thích phải là kiểu như Bạn, mà anh và Bạn, từ ngoại hình đến tính cách, đều một trời một vực.
“Còn tên tóc dài bên kia là lính gác của cậu à? Tôi nghe nói, lính gác và dẫn đường là một giống loài rất trung thành, giữa họ có cái gọi là đánh dấu, cả đời chỉ gắn bó với một người duy nhất?”
Man Vân ôm eo người phụ nữ dịu dàng, cô ta lập tức mềm mại như không có xương mà quấn lấy vai hắn, gật đầu nói: “Đúng thế đấy~”
“Vậy cậu và hắn đã đánh dấu chưa?” Man Vân quay đầu nhìn thẳng vào mắt Sầm Chân, không hiểu sao, hắn đặc biệt thích đôi mắt xanh lam này—thích đến mức muốn móc nó ra, gắn lên một con rối biết nghe lời để tùy ý điều khiển.
“……” Sầm Chân im lặng, anh vốn quen im lặng như thế, sự im lặng của anh không hề mang chút sợ hãi hay chột dạ nào, trái lại lại toát ra một vẻ bình tĩnh và khó đoán.
Điều khiến kẻ ở vị trí cao nhất khó chịu nhất chính là cảm giác không thể kiểm soát, nhất là khi hắn vừa mới rời khỏi một người phụ nữ cũng dùng im lặng và không phối hợp để chống lại hắn.
“Lên tiếng!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899886/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.