Trước hết, tuy Liên Ngự cố ý hạ thấp giọng, nhưng đó chỉ là giả vờ tỏ ra chột dạ, mục đích thật sự là để hai quan sát viên – cũng là lính gác – cách đó không xa nghe thấy. Phản ứng đầu tiên của bọn họ chắc chắn sẽ là: nếu đến lúc đó chúng ta phát hiện người mà bọn họ tâng bốc lên tận mây kia thật ra chỉ là một dẫn đường bình thường chỉ khỏe hơn một chút, thì làm sao thu dọn nổi hậu quả?
Nhưng đợi đến khi họ tận mắt chứng kiến thực lực của Sầm Chân, rồi lại nhớ lại những lời hôm nay, e là sẽ tức đến mức bảy khiếu bốc khói.
Hơn nữa, xét theo tính cách chuyên kiếm chuyện của đối phương, sau khi cảm thấy bọn họ đang “chột dạ” “chém gió”, thì ngày mai chắc chắn dù thế nào cũng sẽ tới hiện trường để chờ xem trò vui. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tránh được khả năng hai người kia không có mặt lúc Sầm Chân làm bài kiểm tra.
Chỉ cãi nhau ở đây thì tất nhiên chẳng ai cãi thắng được ai, phải dùng sự thật để lên tiếng mới khiến người khác tâm phục khẩu phục. Nghĩ đến viễn cảnh có thể xảy ra ngày mai, Phàn bỗng thấy tinh thần sảng khoái, thậm chí ngay cả Liên Ngự – người vốn nhìn vào là thấy chướng mắt – giờ cũng thuận mắt hơn hẳn.
Quả nhiên hai quan sát viên lính gác đó nghe rõ “lời thì thầm không muốn họ nghe thấy” của Liên Ngự, cả hai đều tỏ ra mừng rỡ, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ làm ra vẻ thờ ơ không quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899919/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.