Không bao lâu sau, Phàn cầm hai chai nước chậm rãi đi tới. Vì chỗ bên cạnh Trần Vô Ưu đã bị Sầm Chân chiếm mất, nên hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sầm Chân — dù sao cũng khác xu hướng, ai nấy đều là anh em tốt cả.
Tất nhiên, phần nước không có của Sầm Chân.
Trần Vô Ưu kể với Phàn chuyện Sầm Chân có kết quả kiểm tra tinh lực là cấp S, Phàn lập tức nghẹn nước trong cổ họng, suýt nữa phun hết lên mặt Sầm Chân, “…Mẹ ơi, tôi cá luôn là trong xương cốt cậu đã bị tráo người rồi! Tôi A+ bao nhiêu năm trời mà chẳng thấy khá lên chút nào, cậu thì nhẹ nhàng từ A biến thành S!”
“Phàn… em thiệt thòi rồi.” Trần Vô Ưu trêu chọc, “Lúc trước có cơ hội tốt như vậy mà em không biết nắm lấy.”
“Phải á, giờ hối hận muốn chết.” Vì Liên Ngự không có mặt, lại do chính Trần Vô Ưu khơi mào câu chuyện, nên Phàn cũng bắt đầu buông thả. Hắn dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào vai Sầm Chân, nhướng mày nháy mắt nói: “Tôi còn có cơ hội không? Tôi có thể chấp nhận yêu đương ngầm, tuyệt đối không đòi cậu chịu trách nhiệm.”
“Cho tôi theo với! Hai lính gác rồi thêm một lính gác nữa thì có khác gì đâu, tôi bằng lòng làm người đến sau.” Trần Vô Ưu cũng giành nói, “Sau này tôi với Phàn và cả Liên Ngự đều xưng huynh gọi đệ, Liên Ngự là đại ca, tôi là nhị ca, Phàn là tam đệ.”
“Nhị ca.”
“Tam đệ!”
Sầm Chân: “…” Mấy lời này lẽ ra nên nói trong vườn đào mới đúng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899920/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.