Vì Sầm Chân vốn là một học sinh hiếm khi trốn học, nên Liên Ngự cũng bắt đầu cuộc sống học hành “chăm chỉ” của riêng mình. Biểu hiện cụ thể chính là: trên lớp thì ngồi cạnh Sầm Chân chơi điện thoại, tan học thì trong thư viện ngồi cạnh Sầm Chân chơi máy tính bảng.
Y như thể bỗng nhiên bật công tắc gì đó, hăng hái tham gia các hoạt động của đủ loại câu lạc bộ trong trường, thậm chí còn nhất thời hứng chí đi tranh cử chức Chủ tịch Hội sinh viên. Khi ngồi trong ký túc xá viết bản phát biểu tranh cử toàn trường, Phan Bạn suýt nữa xúc động đến khóc, gọi điện về nhà khoe với mẹ rằng bạn cùng phòng của mình là một nhân vật lợi hại vô cùng.
Sầm Chân buồn ngủ đến nỗi mí mắt run rẩy, vậy mà vẫn bị ép phải gắng gượng tinh thần nghe Liên Ngự tập dượt diễn văn ngay trước mặt.
“Cậu giết người còn chẳng nghiêm túc thế này.”
“Giết người thì có gì khó, sao mà so với tranh cử Chủ tịch Hội sinh viên được?”
Sầm Chân không trả lời nổi, chỉ đành tiếp tục cùng Liên Ngự thức trắng đêm. Nhưng sự nhẫn nại nào rồi cũng cạn kiệt, đến tận ba giờ sáng, Liên Ngự vẫn không chịu ngủ, còn nói là căng thẳng, chui vào chăn của Sầm Chân quấy rầy yên tĩnh, khiến Sầm Chân không nhịn được, nghiến răng, một tay đặt lên gáy y.
Liên Ngự khựng người, lát sau khẽ thì thầm: “Cậu đang… an ủi tôi sao?”
“Liên Ngự, tuần trước tôi lại mơ thấy một giấc mơ, liên quan đến cậu.”
Trong phòng ngủ vô cùng yên ắng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899926/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.