“Mạc bảo, đệ nói đó là Mâu Thanh Thiên?” Lâm Cù đứng cạnh Lâm Mạc nhỏ giọng hỏi, đôi mắt mang theo phòng bị nhìn lên trên đài.
Lâm Mạc gật đầu: “Ân, chắc là vậy".
Thứ kia vẫn đang chăm chú nhìn xuống, y tiến lên trước vài bước rồi nhẹ giọng hỏi: "Hại ngươi là Hoắc Nguyên?”
Giống như bị lời nói của Lâm Mạc kích thích, đôi mắt tối đen của nó đột nhiên toát ra máu đỏ như là đang rơi lệ.
Ngọn đèn dầu trên đại đường bắt đầu lập lòe lúc sáng lúc tối, âm phong từng trận thổi đến.
Lý Nguyệt Quý nhìn về phía đài hát: "Thật là Hoắc Nguyên hại ngươi? Đây là do bị kích thích?”.
Nó liền đứng ngay đó, chảy dòng huyết lệ nhìn bọn họ dưới đài.
Bất ngờ, nó nhếch môi lần nữa nở nụ cười, nâng lên cánh tay khô khốc tựa hồ muốn làm một hình dáng gì đó, lại vào lúc nhóm người Lâm Mạc đề phòng, biến mất không thấy đâu.
“Nó đi đâu rồi?” Lâm Cù nhíu mày theo bản năng đi một bước về phía trước. Nhưng chính là một bước Lâm Cù vừa hạ chân xuống này, xung quanh đột ngột biến hóa, vô số quỷ ảnh lay động, sắc mặt trắng xanh, thân thể xám tro thối nát, âm thanh nói cười.....
“A!” Vương Khai Thiên kinh hô, che miệng lùi về bên cạnh người Lâm Cù.
“Đừng sợ!” Lâm Mạc vào thời khắc quỷ ảnh xuất hiện, lập tức lấy ra ba đồng tiền trong ngực ném xuống, ba đồng tiền liền đứng thành ba hướng bảo vệ nhóm người Lâm Mạc.
Đồng tiền bắt đầu có tác dụng, chính giữa lỗ bên trong mỗi một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-quoc-bat-quy-ky/2052335/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.