Cố Vãn được Cố Vũ Đình tặng cá đù vàng, lại nhận được tiền từ Cố Hải Sơn nên cô sung sướng cùng vệ sĩ đi ra ngoài.
Trên đường đi, trong đầu cô nhớ tới khi bản thân kể với Cố Vũ Đình rằng cô chỉ lỡ làm rơi chút sợi khoai tây xuống rồi cô ta tức run cả người là cô đã cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Không phải Cố Vãn cô không đấu, chỉ do kiếp trước khinh thường việc đấu đá mà thôi. Thế nhưng thứ này chỉ vừa mới bắt đầu, cô sẽ từ từ bắt bọn Cố Vũ Đình, Mạnh Thư Hành – những người thiếu nợ cô, thiếu nợ người nhà họ Hoắc – phải trả lại gấp bội!
Tuy nhiên, người nhà họ Hoắc này cũng chỉ hướng đến những ai thân thiết với Hoắc Tây Châu.
Bước xuống, Cố Vãn mới nhận ra hôm nay thật nhộn nhịp, cô lại không muốn góp vui mà đi thẳng vào cửa hàng bán đầm ở mặt tiền.
Lên lầu hai, cô chọn trúng một chiếc đầm màu xanh lam, kiểu vừa đơn giản vừa thanh tao, cách thêu kiểu Trung Quốc hiếm thấy. Cô lại đeo thử mấy món cài tóc mà cô bán hàng gấp rút nhét vào. Cô chọn một chiếc cài có lưới màu trắng xanh và đeo lên tóc. Sau đó, cô bỏ tấm vải lụa trắng đi, quả nhiên có thể vừa hay che vết thương trên trán.
Cô ra khỏi phòng thử đồ, nghĩ bụng muốn mua bộ đồ và cài tóc này thì mới phát hiện là trong tiệm không còn ai nữa?
Tìm mãi, cô nhận ra mọi người đứng ngoài ban công.
Thế là cô cũng đi ra ngoài.
“Đến rồi! Nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-quoc-phu-nhan-tron-chay-thoi-loan-the/475280/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.