Lâm Vũ bị Vương Tuệ ôm, có lẽ vì căng thẳng nên cả người anh cứng lại.
Thật ra anh vẫn là xử nam, anh và người yêu cũ tuy yêu nhau hai năm nhưng đến hôn còn chưa từng hôn, nói gì là những thứ khác.
Lúc này, Vương Tuệ cũng hoàn hồn.
"Ôi!"
Vương Tuệ kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng buông Lâm Vũ ra, mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng như tôm luộc.
"Cái kia...!tôi..., vừa nãy tôi vui quá nên mới....mới...."
Vẻ mặt Vương Tuệ đỏ bừng muốn giải thích, nhưng cô lắp ba lắp bắp, không nói rõ được.
"À, vui quá thôi, tôi hiểu mà.", Lâm Vũ cười gượng gạo.
"Ừ, tôi không nghĩ xin tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh dễ dàng đến thế, bây giờ vẫn cảm thấy lâng lâng như đang nằm mơ vậy.", Vương Tuệ cười đến hút hồn.
Không hiểu sao, Lâm Vũ thấy Vương Tuệ vui như thế, trong lòng cũng vui theo.
"Tôi nói rồi mà, chuyện này không khó như trong tưởng tượng đâu.", Lâm Vũ cười nói.
Đương nhiên không khó rồi, vì mọi chuyện đã có Lâm Vũ lo lót hết rồi.
Nếu Lâm Vũ vẫn là cậu nhóc nghèo khó như trước thì chỉ sợ đến cổng công ty còn không bước vào nổi.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Tuệ đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Lâm Vũ hỏi.
"Lâm Vũ, tôi vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện quá mức thuận lợi, chuyện này...!không phải có liên quan đến cậu đấy chứ?"
Vương Tuệ làm cán sự của ban quan hệ đối ngoại hội sinh viên, cô đã từng đi xin tài trợ mấy lần nên biết rõ chuyện này khó thế nào, cho dù chỉ xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-cap-nguoi-thua-ke/149118/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.