Tại đình Vô Hoài Viên, những người không liên quan đều bị đuổi đi, gia nhân họ Đổng vây quanh đình, chăm chú theo dõi những người bên trong.
Dần dần, Đổng thiếu gia đã lấy lại được chút huyết sắc trên mặt, mí mắt cũng hé mở. Cậu ta rên rỉ một tiếng, gọi yếu ớt: "Mẫu thân..."
"Lân nhi!" - Đổng phu nhân vội vàng tiến lên, nắm lấy tay con trai, vừa khóc vừa nói: "Con làm mẹ sợ c.h.ế.t đi được!"
Lục Đồng đứng dậy, nói với gia nhân họ Đổng: "Đừng động vào ngân châm trên người cậu ấy, đợi thêm một nén nhang nữa là được. Đừng để cậu ấy cử động mạnh, tránh khó thở và tức ngực."
Gia nhân họ Đổng không dám coi thường nàng như lúc trước nữa, vội vàng cung kính vâng lời.
Lục Đồng thấy Đổng phu nhân và thiếu gia đang nói chuyện nhỏ, nàng bèn bước ra ngoài đình, ở đây quá đông người, quá ồn ào.
Vừa bước ra ngoài đình được vài bước, nàng đã thấy có người đứng phía trước.
Gió cuối xuân thổi qua những sợi liễu, một mảng xanh mơn mởn. Chàng trai trẻ quay người lại, ánh nắng rọi xuống người hắn, làm cho những hoa văn thêu tối màu trên chiếc áo gấm đen tỏa ra ánh bạc lấp lánh, hắn lại phong thái thanh nhã, đẹp như ngọc, đứng dưới bóng hoa, gió xuân thoảng qua, khiến người ta cảm thấy như núi sông trong vắt, phong trần lãng mạn.
Quả thật là một vẻ ngoài mê hoặc lòng người.
Thấy Lục Đồng từ trong đình bước ra, hắn liếc nhìn vào trong đình, nhướng mày nói: "Lục đại phu y thuật cao minh."
Lục Đồng gật đầu:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2758668/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.