Ký ức của Lục Đồng về giao thừa luôn rất náo nhiệt, cho đến khi rời khỏi huyện Thường Vũ.
Vân Nương ngoài việc thử thuốc và cho nàng uống thuốc giải đúng giờ, phần lớn thời gian đều không ở trên núi. Lục Đồng ở Lạc Mai Phong bảy năm, bảy năm này, mỗi năm giao thừa đều là Lục Đồng một mình trải qua.
Mấy năm đầu mới đến Lạc Mai Phong, Lục Đồng trong lòng luôn thầm mong năm nay không phải một mình. Có lúc, nàng thà rằng Vân Nương ở lại trên núi cho nàng thử thuốc, còn hơn là đêm giao thừa một mình cô đơn ở lại trên núi.
Nỗi đau của việc thử thuốc vẫn tốt hơn nỗi cô đơn khi một mình thức đêm giao thừa.
Trong những lúc náo nhiệt như thế, nỗi cô đơn của con người luôn bị phóng đại vô hạn.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể nhặt nhạnh những cành khô và vài quả dại chưa chín hẳn xếp lại với nhau, đặt trong cái chậu sắt, một mình dùng sức bẻ ra, khẽ nói với chính mình-
"Bách sự cát."
Bách sự cát- tiếng cười trong sân ồn ào.
Đáy mắt Lục Đồng lóe qua cảm xúc khó tả.
Đã nhiều năm rồi, lần đầu tiên, nàng không còn phải tự nói với chính mình "bách sự cát" nữa.
Ngân Tranh bưng chén rượu đến gần, nàng ấy thực sự vui vẻ, uống không ít, má ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lục Đồng.
"Cô nương," nàng ấy hỏi: "Có phải ồn quá không?"
Lục Đồng lắc đầu.
Ngân Tranh thở phào: "Vậy thì tốt, ta còn nghĩ người thích yên tĩnh, nhiều người ồn ào thế này, người sẽ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2758810/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.