Bên cạnh truyền đến giọng nói của chàng trai: "Nếu nàng cần, ta giúp nàng tìm lại."
Tìm lại ư?
Hắn nói một cách bình thản tự nhiên như vậy, Lục Đồng không kìm được ngẩng mắt nhìn hắn.
Chàng trai vẫn quỳ một chân dưới đất, vạt áo quét qua vũng bùn nước trên mặt đất dính lấm lem vài vết bẩn, hắn chẳng để tâm. Gương mặt anh tuấn nghiêng nghiêng được ánh pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu rọi, mờ ảo dịu dàng, khi cúi đầu nhặt những mảnh đất vỡ, hàng mi dài hơi cụp xuống, vẻ mặt đặc biệt chăm chú.
Hắn như một lưỡi đao, một lưỡi đao mạnh mẽ và đẹp đẽ, nhưng trong những khoảnh khắc nào đó, khiến người ta bỗng quên đi sự sắc bén ấy, bị mê hoặc bởi ánh bạc lấp lánh của đao trong phút giây đó.
Lục Đồng thu mắt lại, lặng lẽ cất kỹ độc phấn trong tay áo, hỏi: "Điện soái rốt cuộc muốn làm gì?"
Nàng không hiểu sự thân thiện đột ngột này của Bùi Vân Ánh, thời gian quá ngắn, nàng cũng không thể hiểu rõ trong tiếng "xin lỗi" kia, rốt cuộc mấy phần giả dối mấy phần chân thành.
Nàng không hiểu người trước mắt này rốt cuộc muốn làm gì.
Bùi Vân Ánh nhặt nắm đất vàng cuối cùng, đặt vào một mảnh sứ trắng chưa vỡ hẳn, mới đứng dậy.
Tim đèn không hay biết sóng gió, vẫn cháy lặng lẽ. Hắn nhìn về phía Lục Đồng, giọng điệu bình thường pha chút vô tình: "Chuyện của nhà họ Lục, ta coi như không biết."
Lục Đồng trong lòng khẽ động.
Hắn là... ý không truy cứu sao?
Lục Đồng nhìn chằm chằm hắn: "Ta tưởng đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2758814/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.