Trước cổng Cảnh Đức của kinh thành Thịnh Kinh, trong ngoài thành đều rực rỡ đèn hoa.
Trên đường lớn dẫn vào cổng thành, các tháp góc đông tây, hắp cung quan chùa chiền đều dựng rạp kết đèn. Hai bên đường ngự đạo, người đông như nước, các nghệ nhân giáo phường biểu diễn "kỳ thuật dị năng, ca vũ tạp kỹ".
Lục Đồng cùng đoàn người của Đỗ Trường Khanh đang đi trên ngự đạo dưới cổng Cảnh Đức. Ngân Tranh lần đầu được thấy cảnh náo nhiệt như vậy, không kìm được lời tán thán: "Quả nhiên là Thịnh Kinh!"
Ở thành Tô Nam, rằm tháng giêng cũng có xem đèn, nhưng hội đèn không thể sánh được với sự phồn hoa nơi đây. Đủ loại đèn khiến người ta hoa cả mắt, đèn hoa kết thành hình các vị thần tiên khác nhau, cưỡi mây lướt gió ẩn hiện trên các rạp màu, hoặc những đóa sen đèn to lớn trang nghiêm, trong đó tượng Phật khổng lồ ngồi mỉm cười trên núi đèn, trong thành ngựa xe như nước.
A Thành chỉ về phía trước, nơi có con rồng vàng khổng lồ được kết từ hàng vạn ngọn đèn: "Nhìn kìa!"
Con rồng oai vệ, thân hình uốn lượn trên bờ sông, đôi mắt sáng ngời, vảy được thêu bằng chỉ bạc, nhìn từ xa, cả con rồng như thể sắp nhảy vọt khỏi mặt nước, bay vút lên mây.
Đỗ Trường Khanh liếc nhìn Lục Đồng đang đi bên cạnh, giọng có chút đắc ý: "Thế nào, Lục đại phu, đến đây một chuyến không uổng phải không?"
Lục Đồng cúi đầu mỉm cười.
Hội đèn Thịnh Kinh cực kỳ đẹp, náo nhiệt hơn cả Tô Nam, càng không cần phải so sánh đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2758817/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.