Sau đó nàng được Vân Nương đưa về Lạc Mai Phong.
Vân Nương đối xử với nàng rất tốt, y tịch, độc kinh, dược lý của bà, Lục Đồng đều có thể tự do xem, bà còn thỉnh thoảng làm điểm tâm, mua quần áo mới cho Lục Đồng.
Vân Nương cũng không tốt với nàng cho lắm. Nàng là công cụ thử thuốc của Vân Nương, mấy lần đứng trên bờ vực sinh tử đều phải tự mình vùng vẫy vượt qua. Vân Nương còn hạ độc nàng, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi Lạc Mai Phong.
Khi Vân Nương không làm thuốc mới đều xuống núi, có lúc Lục Đồng rất mong bà vĩnh viễn đừng trở về, để những ngày chịu đựng dày vò này từ đây chấm dứt. Nhưng có lúc, chẳng hạn như đêm giao thừa, chẳng hạn như ngày đầu năm, chẳng hạn như đêm rằm tháng giêng, Lục Đồng lại mong Vân Nương có thể ở lại trên núi cùng mình, dù phải làm công cụ thử thuốc cũng được.
Tuy nhiên, Vân Nương chưa từng trở về vào những lúc như thế.
Trong bảy năm ở Lạc Mai Phong, nàng luôn phải một mình đón năm mới, một mình qua sinh nhật, một mình đón đêm đèn rằm tháng giêng.
Triều Lương có truyền thống xem đèn rằm tháng giêng, ở Tô Nam, dân chúng cũng sẽ dựng rạp kết hoa trong thành, thả đèn trời bên sông. Những chiếc đèn trời sáng đó từ chân núi chậm rãi nổi lên bầu trời,
Mỗi năm vào thời điểm này, Lục Đồng lại đứng trên đỉnh núi Lạc Mai Phong nhìn xuống, ngắm những vì sao trần gian chầm chậm rơi xuống núi. Đó là nơi duy nhất nàng có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2758818/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.