Bên ngoài gió tuyết vẫn tiếp tục gào thét.
Lý trí vừa mất đi nhanh chóng quay trở lại, những bí mật bị vạch trần, sự lúng túng và yếu đuối của Lục Đồng phút chốc biến thành cơn giận dữ, nàng quay người muốn bỏ đi, nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.
Bàn tay của Bùi Vân Ánh giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt dịu dàng và nụ cười trên mặt hắn lúc trước đã biến mất, thay vào đó là biểu hiện lạnh lùng, như đang kìm nén một cơn giận ngấm ngầm.
“Tại sao đẩy ta ra?” hắn hỏi.
Hắn đã phát hiện ra tất cả bí mật: dải lụa màu được giấu kỹ, khối gỗ nhỏ, khoảng cách nàng cố ý tạo ra giữa hai người. Hắn luôn rất thông minh, còn nàng, ngay trong cuộc đối đầu vừa rồi đã lộ bài.
Nàng không thể giấu được hắn.
Một người như hắn, hết lần này đến lần khác bị nàng đẩy ra, nếu chưa phát hiện ra sự thật, hắn còn có thể dùng những lời bào chữa để tự an ủi, nhưng một khi đã biết tất cả là do nàng dối lòng mà cố tình, hắn đương nhiên sẽ tức giận.
Hắn có quyền tức giận.
Trong lòng Lục Đồng bỗng dưng dâng lên một cảm giác chột dạ, ngay sau đó, sự chột dạ hóa thành cảm giác áy náy, rồi thành bối rối, cuối cùng là sự mờ mịt mà chính nàng cũng không biết làm sao để đối diện.
“Điện soái,” Lục Đồng trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Giữa ta và ngài, tuyệt đối không thể có khả năng.”
Bùi Vân Ánh bình thản hỏi: “Tại sao lại không thể?”
“Ta không thích…”
“Ngụy biện.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2759690/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.