Xung quanh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.
Dược nhân?
Dược nhân gì?
Lâm Đan Thanh nhìn về phía Bùi Vân Ánh, ngơ ngác hỏi: “Ý của Bùi Điện soái là gì?”
Kỷ Tuân cũng nhíu mày nhìn hắn.
“Còn nhớ ngày tổ chức tiệc mừng ở Nhân Tâm Y Quán, Miêu Lương Phương từng nhắc đến cô tiểu thư nhà họ Mạc ở Thịnh Kinh, Mạc Như Vân không?”
Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn mọi người trong phòng, chậm rãi nói: “Nàng ấy từng làm dược nhân của Mạc Như Vân.”
Câu nói này thực sự quá mức động trời, khiến mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không ai hiểu rõ được ý tứ.
Một lát sau, Lâm Đan Thanh nghi hoặc lên tiếng: “Mạc Như Vân chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao? Làm sao Lục muội có thể làm dược nhân của bà ta được?”
Trong buổi tiệc mừng ở Nhân Tâm Y Quán, tất cả mọi người đều có mặt. Miêu Lương Phương từng kể rằng, chuyện Mạc Như Vân nuôi dược đồng bị phát hiện, bà ta đã c.h.ế.t trong đám cháy lớn ở Thịnh Kinh. Lúc bà ta chết, Lục Đồng còn nhỏ, lại ở Tô Nam, nghĩ thế nào cũng không thể liên kết được với nhau.
“Bà ta vẫn còn sống,” Bùi Vân Ánh im lặng một lúc, giọng nói khàn đặc, “Ở ngay Lạc Mai Phong.”
Tam tiểu thư nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ đã mất tích trong trận đại dịch chín năm trước, nhưng hai năm trước, Lục Đồng xuất hiện ở Thịnh Kinh, quyết tâm trả thù cho nhà họ Lục, thủ đoạn vừa hung ác vừa quyết đoán.
Một người từ khi nhỏ đến trưởng thành, trải qua bảy năm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2759694/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.