Hôm nay là ngày Dĩ Hân đi làm. Do quán đóng cửa để sửa, nên nó nghỉ khá lâu. Nó cũng nôn nao muốn đi làm lắm rồi. Có điều khi nó thông báo với Minh Nhật, hắn lại càm ràm:
– Ở quán đấy có một thằng thích em đúng không?
Dĩ Hân nhíu mày:
– Người đó hơn mình 2 tuổi đấy! Và anh ấy tên Hạo Thiện Ngôn!
Hắn lại thở dài, lườm lườm nhìn lên bầu trời, giọng nghe rõ nhõng nhẽo:
– Nhưng mà em chả đề phòng cái tên đó gì cả!
Nó chớp chớp mắt một lúc, mỉm cười khẽ:
– Ghen à?
Hắn đỏ bừng tai, mà giọng vẫn cố bình thản:
– Ai ghen chứ, chỉ là em giờ đâu còn Alone nữa, phải cảnh giác hết mức đi!
– Rồi em biết rồi! – nó cười lớn, giọng cười trong trẻo vang khắp sân trường đầy nắng
—–
Tại quán Hồn
Không gian mới tu sửa trở nên rộng rãi hơn và thoáng mát hơn. Vẫn là cái nét khá cổ kính nhưng đáng yêu đó, khách hôm nay có vẻ rất đông, người vào ra nườm nượp, nó thấy vui lạ lùng. Thay nhanh bộ đồng phục, nó định bước ra ngoài thì gặp anh đang đi vào trong. Anh nhìn nó mỉm cười:
– Chào em, lâu rồi không gặp!
Nó cũng nhẹ nhàng:
– Vâng!
Rồi đi thẳng, anh thở dài. Lại để đầu óc bay lên chín tầng mây, tin nhắn điện thoại rung lên, vội mở máy, một nụ cười ấm áp lại hiện lên môi.
—–
Nó đang rất thích thú với sự trở lại này. Nhưng có một chuyện nó không nghĩ tới là hắn sẽ tới đây. Minh Nhật bước vào với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-nao-cung-bi-bat-thi-chay-lam-chi-cho-met/2662809/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.