Thái Tử sẽ không nói là hắn học suốt ba tháng mới học được, vì thế mới chậm trễ bài tập. May mà từ nhỏ hắn có thiên tư thông tuệ, mới vượt qua được cửa ải hiểm trở, nhưng việc này lại bị Thành An Đế biết được, phụ hoàng đã răn dạy hắn trước mặt mấy huynh đệ, nói hắn không làm được Thái Tử, mê muội mất cả ý chí.
Khi đó hắn còn không hiểu vì sao cùng là con trai nhưng lại có đãi ngộ khác nhau, vì sao nhị ca có thể, tứ đệ có thể, hết lần này tới lần khác đến phiên hắn lại không được, về sau mẫu hậu nói với hắn, bởi vì hắn là Thái Tử.
Hắn là Thái Tử của Đại Chu, về sau sẽ phải kế thừa đế vị, cho nên người khác có thể hắn thì không thể.
Hắn nghe những lời này, mọi việc đều làm trước mặt người khác, chưa bao giờ được phép có sơ suất, sau đó mới phát hiện những lời này thật ra cũng không đúng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thái Tử không khỏi tối sầm lại.
Bàn Nhi theo bản năng dựa vào, hỏi: "Điện hạ chàng bị sao vậy?"
Thái tử đi thăm nàng, nghĩ rằng hai người vốn dĩ sẽ rất vui vẻ.
"Không có gì, nếu nàng muốn học, ta sẽ dạy cho nàng."
Hai người vui vẻ học cách chơi xúc xắc, lúc này Phúc Lộc cũng không thầm nghĩ Tô Phụng Nghi to gan nữa, thấy Thái Tử hiếm khi có được sự vui vẻ như vậy, lão ta đã đuổi mọi người trong phòng hầu hạ ra ngoài.
Tay của Bàn Nhi không đúng, Thái Tử dạy nàng cách sử dụng lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2700877/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.