Thái Tử sẽ không nói là hắn học suốt ba tháng mới học được, vì thế mới chậm trễ bài tập. May mà từ nhỏ hắn có thiên tư thông tuệ, mới vượt qua được cửa ải hiểm trở, nhưng việc này lại bị Thành An Đế biết được, phụ hoàng đã răn dạy hắn trước mặt mấy huynh đệ, nói hắn không làm được Thái Tử, mê muội mất cả ý chí.
Khi đó hắn còn không hiểu vì sao cùng là con trai nhưng lại có đãi ngộ khác nhau, vì sao nhị ca có thể, tứ đệ có thể, hết lần này tới lần khác đến phiên hắn lại không được, về sau mẫu hậu nói với hắn, bởi vì hắn là Thái Tử.
Hắn là Thái Tử của Đại Chu, về sau sẽ phải kế thừa đế vị, cho nên người khác có thể hắn thì không thể.
Hắn nghe những lời này, mọi việc đều làm trước mặt người khác, chưa bao giờ được phép có sơ suất, sau đó mới phát hiện những lời này thật ra cũng không đúng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thái Tử không khỏi tối sầm lại.
Bàn Nhi theo bản năng dựa vào, hỏi: "Điện hạ chàng bị sao vậy?"
Thái tử đi thăm nàng, nghĩ rằng hai người vốn dĩ sẽ rất vui vẻ.
"Không có gì, nếu nàng muốn học, ta sẽ dạy cho nàng."
Hai người vui vẻ học cách chơi xúc xắc, lúc này Phúc Lộc cũng không thầm nghĩ Tô Phụng Nghi to gan nữa, thấy Thái Tử hiếm khi có được sự vui vẻ như vậy, lão ta đã đuổi mọi người trong phòng hầu hạ ra ngoài.
Tay của Bàn Nhi không đúng, Thái Tử dạy nàng cách sử dụng lực đạo và kỹ năng, trên mặt nàng liên tục gật đầu, nhưng tự tay làm thử cũng không được, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Thái Tử chỉ có thể kéo nàng vào trong ngực, cầm tay dạy nàng.
"Nàng muốn làm được thì không thể không dùng sức, nhưng lực tay muốn dùng..." Bàn Nhi nghiêng mặt nhìn hắn.
Dưới ánh đèn, từ góc độ này của nàng, độ cong hàm dưới của hắn gần như hoàn mỹ. Vuông vắn nhưng lại không quá nhiều, tinh tế nhưng lại không nữ tính, cổ mảnh thon dài mạnh mẽ, yết hầu nhô lên, vô cùng nam tính.
Nàng nhịn không được cọ cọ ở phía trên đầu, lại hôn một cái, động tác của Thái Tử trong nháy mắt dừng lại. Bàn Nhi hít sâu một hơi, cảm giác giữa tim phổi đều là hương vị của hắn. Loại hương vị này làm cho người ta ngẩn ngơ mà say mê, muốn chìm đắm thật sâu ở bên trong, gắt gao vây quanh nàng.
Bàn Nhi đột nhiên cảm thấy ông trời cho nàng sống lại, nhất định là đến bồi thường cho nàng, để cho nàng gặp lại hắn lúc còn trẻ, đến bù đắp cho nàng khó khăn lắm cuối cùng nàng cũng đã trở nên ngày càng tốt hơn, nhưng phải đối mặt với sự tàn khốc của thời gian và nàng chỉ có một mình.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.
Hắn đã được xem như là một hoàng đế trường thọ, nhưng nàng vẫn sống lâu hơn hắn, mà giữa bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm.
Giờ khắc này, Bàn Nhi cũng không muốn suy nghĩ điều gì, cái gì mà Thái Tử Phi, Hồ Lương Đệ, Đông Cung, để cho thời gian dừng lại ở thời khắc này.
"Nàng muốn rồi?" Hai người dựa rất gần nhau, cho nên lời này như là dán vào lỗ tai mà nói, hơn nữa giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn, đặc biệt có một loại gần gũi cùng thân mật khác thường, khiến cho lỗ tai người ta tê dại.
"Hả?"
Bàn Nhi lắc lắc, đầu óc không tỉnh táo, cảm thấy suy nghĩ của hắn có chút kỳ lạ, nghĩ lại nàng đột nhiên hôn hắn, có lẽ hắn cho rằng nàng không thể chờ đợi được muốn cùng hắn ở bên nhau, nói như vậy cũng không sai.
Nàng không trả lời, cũng không phủ nhận, hai má vẫn chôn ở cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Trên người điện hạ thật thơm a, loại hương vị này thiếp thân rất thích."
Cả người Thái Tử căng thẳng, trên mặt lại giả bộ đứng đắn: "Đây là hương vị của vòng tay."
Hắn tháo chuỗi phật châu trong tay, đưa cho Bàn Nhi xem. Tay của hắn thon dài, mảnh mai, khớp xương như ngọc, là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp.
Bàn Nhi lại làm ngơ, thậm chí tay duỗi lên ôm vòng quanh cổ hắn. Nàng giống như một thiếu nữ trầm mê hương hoa, cúi đầu hít hà, hô hấp phun ra, Thái Tử liền cảm thấy trên cổ nóng ran, lỗ chân lông tựa hồ trong nháy mắt nở ra trở nên mẫn cảm đến cực điểm.
Chuỗi phật châu rơi xuống trên bàn, phát ra một trận âm thanh trầm đục. Phúc Lộc nghe được động tĩnh, vươn đầu tiến vào, trong nháy mắt tiếp theo lại vội vàng rụt trở về.
"Lên giường..."
"Điện hạ, chàng nhéo ta đau..." Hai người hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, nhưng vẫn là đi lên giường, về phần đi như thế nào, sau đó hai người cũng không biết.
Lần này Bàn Nhi thay đổi từ trạng thái bị động lần trước, trở nên chủ động. Thái Tử bị nàng đè lên giường, nàng đè lên thắt lưng hắn, ngón tay xoay quanh yết hầu của hắn.
Thái Tử kìm nén lại câu 'làm càn' trong cổ họng, đảo qua đảo lại vài vòng, cũng không nói ra, hơi thở vô cùng hổn hển. Chưa từng có người làm càn trước mặt hắn như vậy?
Điên long đảo phượng? Thái Tử chưa từng thấy qua, tin rằng cũng sẽ không có người nào dám làm như vậy trên người hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người lớn mật phá lệ. Mà hắn lại không có ý định ngừng lại, cũng không để ý tới, mắt thấy Bàn Nhi vén vạt áo của hắn lên.
Phải, là vén nó lên.
Bởi vì hiện tại lực chú ý của Thái Tử đều ở trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kia, chỉ nhìn thấy ngón tay kia ở trên người hắn vẽ tới vẽ lui rồi lại thấy nó chui vào trong vạt áo, ở bên trong tùy ý phóng hỏa.
"Nàng..."
"Điện hạ..." Bởi vì Bàn Nhi cố ý trêu chọc hắn, động tĩnh vẫn náo loạn đến tận canh ba mới dừng lại. Phúc Lộc bên ngoài rốt cục thở ra một hơi, nhìn vẻ mặt của Tình cô cô và Bạch Thuật đều hiện lên sự mệt mỏi cộng thêm xấu hổ, lão ta mệt mỏi phất phất tay để cho các nàng đi nghỉ ngơi.
Tối nay rõ ràng là lão ta không thể nghỉ được, vậy thì cứ tiếp tục canh giữ đi. Tình cô cô suy nghĩ một chút, bước đến gần, thấp giọng nói: "Nô tỳ sai người dọn dẹp phòng vách, công công vẫn là nên đi nghỉ một lát, ngài ngày ngày đi theo điện hạ trăm ngàn bận rộn, ban đêm không nghỉ cũng không được, bên này do nô tỳ trông coi là được, nếu sợ chậm trễ công việc vặt, đến lúc đó nô tỳ sẽ cho người gọi ngài.
Phúc Lộc liếc mắt nhìn Tình cô cô một cái, mới phát hiện bên cạnh Tô Phụng Nghi còn có một người rất biết làm việc. Suy nghĩ một chút, lão ta gật đầu, cũng bởi vì lúc trước vừa bị chịu đòn, vốn là cố gắng chống đỡ, nếu như không nghỉ một lát, ngày mai chỉ sợ hắn chống đỡ không nổi.
Tiểu Đức Tử ngủ gật cũng bị gọi tỉnh, hắn ta ngồi xổm ngủ gật dưới hành lang, Tình cô cô bảo Bạch Thuật đi đánh thức hắn ta, để hắn ta hầu hạ Phúc Lộc đi nghỉ ngơi.
Tiểu Đức Tử mặc dù bị đánh thức, nhưng một chút không vui cũng không có, đây chính là đại thái giám bên cạnh Thái Tử gia, ngày xưa nịnh bợ cũng không nịnh bợ được, hiện giờ hắn ta được hầu hạ, tất nhiên là không thể không nhắc đến các loại nịnh hót săn sóc.
Tuy rằng mặt Tình cô cô mang vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười, bà ta biết sau khi đêm nay qua đi, mặc kệ như thế nào, hậu viện Đông Cung này đều sẽ có một chỗ đứng cho cô nương.
Về phần chái đông bên kia, cũng có người không ngủ được.
Triệu Hi Nguyệt rơi nước mắt cả đêm, Triệu ma ma cũng liên tục tát vào khuôn mặt già nua của mình, nói đều là bà ta ra chủ ý linh tinh, không nên để Triệu Hi Nguyệt nhảy ra ngoài nhanh như vậy, cho dù muốn lộ diện, cũng nên tiếp tục nịnh hót Thái Tử Phi, bằng không cũng sẽ tiện nghi cho phía đối diện
Chái đông chái tây này vốn là hai bên đối diện, cách cũng gần, bên kia tiếng vang hơi lớn một chút, bên này có thể mơ hồ nghe thấy. Ngọc Bình, Ngọc Hà đi ra đi vào mấy lần, miệng thì mắng Bàn Nhi là một cái móng guốc*, gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không biết xấu hổ. Lời này các nàng dám nói, Thuần Nhi, Hương Nhi và Tiểu Lục Tử bọn họ không dám nói. Cũng không có ai nhắc nhở các nàng, cũng là không muốn gây phiền toái cho mình, rõ ràng là nghe không vào ngược lại còn oán giận.
*骚蹄子: Cái móng guốc, đồ đĩ (cách chửi con gái thời xưa)
Dù sao mọi chuyện ở chái đông này cũng không suôn sẻ, nô tài phía dưới làm việc cũng không có hứng thú gì. Mãi cho đến khi thấy Phúc Lộc đã đi nghỉ ngơi, bên này mới đi nghỉ. Ngày hôm sau thức dậy, việc đầu tiên hai người làm chính là chuẩn bị nước tắm rửa. Chờ sau khi tắm rửa xong đi ra, Bàn Nhi hầu hạ Thái Tử thay y phục.
Có lẽ là do trải qua tối hôm qua, hai người đều có chút không được tự nhiên, đặc biệt là Bàn Nhi, đầu cúi xuống sắp đến ngực rồi.
Tiểu cô nương đến buổi tối là lớn mật, đến sáng lại kinh sợ, Thái Tử rũ mắt nhìn nàng, trước khi đi còn nhéo nhéo tay nàng. Cũng bởi vì điều này, Bàn Nhi trước khi đi Kế Đức Đường đã rất vui vẻ. Khi đến Kế Đức Đường, thấy Triệu Hi Nguyệt đứng ở ngoài cửa dường như đã đứng rất lâu, nụ cười trên khoé miệng của Bàn Nhi cũng không khỏi thu lại.
Những người khác lần lượt đều tới, Phú Xuân đi ra, gọi mọi người đi vào. Lại nói hôm nay thân thể Thái Tử Phi có chút khó chịu, để cho các nàng uống trà xong thì trở về.
Hồ Lương Đệ vẫn không đến như mọi khi, nàng ta không có ở đây, Thái Tử Phi cũng không có ở đây, Từ Lương Viện từ trước đến nay hay nói nhiều bây giờ cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Ánh mắt Từ Lương Viện dừng lại trên người Bàn Nhi, cười cười.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Bàn Nhi âm thầm thở dài một hơi, sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, cung nữ kéo rèm nhìn nàng một cái.
Bàn Nhi rũ mắt đi ra khỏi Kế Đức Đường, vừa mới đi ra ngoài không xa, Hương Bồ bên cạnh nhẹ nhàng đụng nàng một cái. Lại có người chờ nàng ở phía trước, chính là hai người Lưu Thừa Huy cùng Mã Thừa Huy.
Đối với hai người này, kiếp trước Bàn Nhi không có ấn tượng gì, chỉ biết sau khi Thái Tử đăng cơ sau đó đại phong hậu cung, hai người chỉ có được vị trí quý nhân, về sau cũng không biết nữa. Nhưng mà quan hệ hai người này ngược lại cực tốt, cho tới bây giờ ra cùng ra vào cùng vào, sau khi làm quý nhân cũng ở trong cùng một cung.
"Lưu Thừa Huy, Mã Thừa Huy." Nhìn thấy gần đến chỗ hai người họ, hai người không có chút ý tứ muốn đi, ngược lại nhìn nàng, Bàn Nhi uốn gối hành phúc lễ.
Lưu Thừa Huy dường như cảm giác nhận được lễ của Bàn Nhi, có chút khó có thể thích ứng, muốn tránh lại không thể né tránh, có chút bối rối.
"Tô Phụng Nghi, ta chờ ngươi không phải vì chuyện khác, chính là muốn nói chuyện ngày hôm qua, ta thật sự không để ý." Nói xong, nàng ta ngay lập tức lôi kéo Mã Thừa Huy vội vàng rời đi.
Bàn Nhi sững sờ tại chỗ.
Chỉ để nói điều đó?
Nàng không thể không nhíu mày, không vì cái khác, mà là một người không giống như có thể làm ra loại chuyện "dư thừa" này, ngược lại lại làm chuyện này. Làm thế nào nàng cứ cảm thấy kỳ lạ. Nhưng Bàn Nhi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lưu Thừa Huy xử sự quá cẩn thận, cũng quá nhát gan, nàng chẳng qua chỉ là người mới, nhưng hai đêm may mắn được lâm hạnh, lại có thể làm cho nàng sợ hãi đến như thế.
Nhưng Bàn Nhi lại biết Thái Tử chưa bao giờ có tiền lệ hai đêm lâm hạnh một người, ít nhất kiếp này là không có, hơn nữa hai đêm này không nên là nàng thị tẩm, hết lần này tới lần khác Thái Tử lại đến viện của nàng.
Cho nên hôm nay thân thể Thái Tử Phi khó chịu, cũng là bởi vì vậy? Bàn Nhi cảm thấy thật là mệt tâm.
Hương Bồ nói: "Chủ tử, nàng ta đây là xem người được sủng ái tỏ ra yếu thế."
Bàn Nhi nhìn về phía nàng ta, nhịn không được cười cười: "Cái gì mà được sủng ái với không được sủng ái, nói bậy."
Hương Bồ nhăn mũi đáng yêu nói: "Nô tỳ chỉ biết không ghen tị là kẻ tầm thường."
"Ngươi còn hiểu lời này? "
"Nô tỳ cũng là nghe người ta nói."
Tâm trạng của Bàn Nhi trong nháy mắt trở nên tốt hơn nhiều. Đúng vậy, không ghen tị là kẻ tầm thường, nếu như hiện tại nàng cũng không chịu nổi, còn nói cái gì đến sau này nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.