Thật ra lúc đầu đã nói trước là luyện chữ, nhưng Bàn Nhi là một người hay do dự.
Giấy cũng đã trải xong rồi, nàng lại nói nhớ con, còn nói với Thái Tử rằng Uyển Chu biết đứng rồi. Việc này Thái Tử không tin lắm, không nói đến đại quận chúa năm đó cũng hơn một tuổi mới biết đi, nhị quận chúa và tam quận chúa hơn hai tuổi đều để nhũ mẫu bế.
Bàn Nhi kêu nhũ mẫu bế hai đứa bé tới.
Khí trời nóng bức, cho dù có chậu nước đá được đặt trong phòng, cũng không làm sự nóng bức giảm đi bao nhiêu. Hai đứa Uyển Chu và Việt Nhi đều mặc một cái yếm nhỏ màu đỏ chót, phía dưới mặc một cái quần đùi nhỏ dài đến đầu gối.
Khi cởi y phục ra, rõ ràng là Uyển Chu mập hơn Việt Nhi rất nhiều, nhưng đầu của Việt Nhi không hề thấp hơn tỷ tỷ, trái lại còn cao hơn tỷ tỷ một chút, chỉ là gầy hơn tỷ tỷ một chút.
Vừa nhìn thấy phụ vương, mắt của hai đứa bé lập tức sáng lên, chỉ là Uyển Chu biểu hiện rõ ràng hơn một chút, duỗi bàn tay nhỏ về phía Thái Tử, muốn được bế một cái.
"Thấy phụ vương là đòi bế, tiểu nhân tinh." Bàn Nhi cười rồi nhét con bé vào ngực Thái Tử, rồi lại bế lấy con trai.
Bên kia, ngay khi Thái Tử vừa bế con gái, Uyển Chu đã không chịu cô đơn rồi, nó túm lấy vạt áo của Thái Tử kéo xuống, làm cho Thái Tử luống cuống tay chân.
"Nó đang muốn cái gì vậy?"
Bàn Nhi nhìn có chút hả hê nói: "Nó muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2700936/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.