🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc Uyển Xu đi đến phòng của đại quận chúa Uyển Nhàn, Tam quận chúa Uyển Thiền đang dẫn muội muội của mình là Tứ quận chúa đi ra ngoài.
Uyển Thiền nhỏ hơn Uyển Xu một tuổi, năm nay chưa đầy tám tuổi, dáng vẻ giống như Hồ Lương đệ, có chút xinh đẹp, còn Uyển Bùi thì không giống nương và tỷ tỷ, mà nhìn rất thanh tú, bình thường cũng kiệm lời, là đứa bé có tính tình dễ ngượng ngùng.
“Nhị tỷ, tỷ tìm đại tỷ có chuyện gì sao? Muội với Bùi muội đang muốn quay về.”
“Thời gian không còn sớm nữa, tỷ tìm đại tỷ nói chút chuyện, sau khi quay về các muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Uyển Xu đứng thẳng sống lưng, nở một nụ cười nhã nhặn rồi nói.
Uyển Nhàn nghe thấy tiếng Uyển Xu bên ngoài thì ra đón.
Uyển Thiền đáp một tiếng, sau đó gật gật đầu với Uyển Nhàn rồi lập tức dẫn Uyển Bùi rời khỏi đây.
“Tứ muội vừa mới được phân viện nên có chút không quen, vậy nên Tam muội dẫn muội ấy đến chỗ tỷ ngồi một chút.” Uyển Nhàn nói.
“Tứ muội có hơi nhát gan, hẳn là phải để nó ở với Tam muội ít ngày thì mới quen ở một mình.” Uyển Xu nói chuyện với con bé, sau đó hai đứa bước vào bên trong nhà.
Bên kia, Uyển Thiền dẫn Uyển Bùi quay về viện, vừa bước vào cửa đã nói: “Muội đoán xem tỷ ấy đi từ đâu đến chỗ đại tỷ?”
Uyển Bùi do dự một lúc lâu, rồi lắc đầu.
Uyển Thiền có chút tiếc rèn sắt không thành thép với muội muội vụng về này.
“Tỷ ấy nhất định là đi từ chỗ của Ngũ muội. Không tin thì chờ tỷ đi vào hỏi Tiểu Đặng Tử.”
Quả nhiên lúc quay ra, Uyển Thiền đã gọi Tiểu Đặng Tử đến, nhận được câu trả lời chính là, Nhị quận chúa mới vừa ra khỏi viện của Ngũ quận chúa thì đã lập tức đi đến chỗ của Đại quận chúa.
“Muội thấy tỷ nói có đúng không hả? Khó trách nương nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột con sẽ đào động. Nhị tỷ này của chúng ta giống y hệt như nương của tỷ ấy.”
Mấy lời này đương nhiên không phải là Uyển Thiền nói, lời gốc là do Hồ Lương đệ nói, sau đó thì Uyển Thiền nghe được, bây giờ lấy ra dạy lại cho muội muội.
“Về sau lúc giao lưu với tỷ ấy muội nhớ để ý, đừng để đến lúc người ta bán còn giúp đếm tiền.”
Uyển Bùi nhỏ giọng nói: “Muội thấy Nhị tỷ rất tốt.”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Uyển Thiền, giọng nói của con bé ngày càng nhỏ, cho đến khi không nói nữa.
“Người giả dối chẳng lẽ còn muốn người ta nhìn ra mình giả dối hay sao? Nương đã nói như vậy rồi, muội cứ nghe theo đi. Lại nói, muội cho rằng tỷ ấy rất tốt sao? Chẳng qua tự nhận là con vợ cả nên ở trước mặt chúng ta làm bộ làm tịch thôi. Không tin thì bây giờ muội đến viện của Ngũ muội nhìn xem, bảo đảm Ngũ muội bị tỷ ấy làm cho tức giận không nhẹ. Đông Nhất viện xảy ra chút chuyện, Kế Đức Đường tham gia vào cũng nhiều lắm. Ai không biết còn tưởng Kế Đức Đường quan tâm đến nhiều người ở Đông Nhất viện.”
Uyển Thiền nói một mạch, Uyển Bùi không dám chọc giận tỷ tỷ, chỉ có thể vừa nghe vừa gật đầu.
Sau khi tiễn Uyển Xu xong, cung nữ thiếp thân Tiểu Hà của Uyển Nhàn nói: “Quận chúa, người cần gì phải nói mấy lời kia với Nhị quận chúa. Tam quận chúa và Tứ quận chúa chỉ đến dạo chơi, ngược lại để Nhị quận chúa cảm thấy chúng ta đang chột dạ.”
Uyển Nhàn đang đọc sách, khuôn mặt thanh tú trắng nõn dưới ánh đèn khiến cho làn da sáng long lanh.
Nghe thấy vậy, con bé ngẩng đầu lên: “Chẳng qua chỉ là một vài câu. Có thể nói thì nói, tránh hiềm khích.”
“Nô tỳ chỉ mệt mỏi thay người thôi.”
Mệt mỏi?
Cũng không phải là mệt mỏi. Theo mấy tỷ muội dần dần lớn lên, Đại quận chúa tính tình tốt, lại là trưởng tỷ nên không khỏi trở thành đầu mối giữa mấy muội muội với nhau. Nhị quận chúa có việc cần tìm đến Đại quận chúa, Tam quận chúa có việc cũng tìm đến Đại quận chúa, chỉ có Ngũ quận chúa là không hề tìm đến.
Có điều Tiểu Hà cảm thấy Ngũ quận chúa là do tuổi tác còn nhỏ, chờ đến khi lớn hơn chút nữa, sợ rằng cũng sẽ đến.
Thật ra thỉnh thoảng đến tìm cũng không có gì, coi như là tỷ muội qua lại với nhau. nhưng nương của Tam quận chúa và Tứ quận chúa là Hồ Lương đệ, nương của Nhị quận chúa là Thái Tử Phi, Từ lương viện - nương của Đại quận chúa lại thân cận với Thái Tử Phi. Bề ngoài Kế Đức đường và Tây Nhất viện không có điểm nào không hợp, nhưng không hợp nhau trong âm thầm thì là chuyện từ trên xuống dưới Đông cung đều biết hết.
Nhất là Đông cung lại xảy ra mấy chuyện gì đó, ví dụ như lúc này, đều đến cửa còn đụng mặt nhau thì cũng có chút lúng túng.
Đại quận chúa không phải người kẹt giữa hai bên, nếu không phải lúc đó con bé đúng lúc đi ra cửa thì nó cũng không nói mấy lời kia với Nhị quận chúa.
“May mà Ngũ quận chúa không để ý mấy lời vụn vặt này, không thì quận chúa người…”
Uyển Nhàn bị dáng vẻ của Tiêu Hà chọc cười, lấy ngón tay ấn lên trán nàng ấy một cái.
Hai… người đang nói chuyện, Đan ma ma đi đến rồi nói: “Tiểu Hà, quận chúa đang xem sách, ngươi đừng quấy rầy con bé, đi ra ngoài chơi đi.”
Lúc này trong phòng yên tĩnh lại, Tiểu Hà nhìn Uyển nhàn một cái rồi khom người lui xuống.
“Ma ma, Tiểu Hà không quấy rầy ta đâu, chỉ là ta đọc sách mệt mỏi nên muốn trò chuyện với nàng ấy.”
“Đại quận chúa, người đừng ngại lão nô lắm mồm, để lão nô trong coi Tiểu Hà càng ngày càng không suy nghĩ này. Ỷ vào quận chúa thương nó mà cái gì cũng dám nói trước mặt người. Người nhất định không thể lẫn vào bên trong. Nể tình tỷ muội giữa người với Tam quận chúa, ứng phó cũng không thể quở trách nhiều, phải giải thích một cách rõ ràng. Nhị quận chúa cũng không nghĩ ngợi gì thêm, tự nhiên bên Kế Đức đường kia cũng sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều. Lão nô tin tưởng, nếu nói những lời này cho Lương viện nghe, ngài ấy nhất định cũng có ý kiến như thế.”
Uyển Nhàn mím môi, không nói gì.
Đan ma ma nói thật ra cũng không sai, con bé cũng nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Hà… cũng không có ý gì xấu, chỉ là thương con bé sống quá mệt mỏi, cảm thấy con bé sinh ra là Đại quận chúa lại còn là trưởng tỷ, lại quá coi trọng cảm nhận của Nhị quận chúa mà bỏ đi thân phận mình, phải sống tủi nhục.
Đôi khi Uyển Nhàn cũng rất chán ghét tính cách của mình, lo trước lo sau nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng nếu con bé không nghĩ nhiều thì có thể làm gì bây giờ. Dù sao Tây Nhị viện, Đông Nhất viện và Tây Nhất viện của bọn họ cũng không thể sánh bằng.
“Ma ma, người cũng đừng có trách phạt Tiểu Hà, sau này chúng ta dạy nàng ấy nhiều thêm một chút là được.”
“Nếu quận chúa đã nói như vậy rồi thì lão nô đương nghiên nghe quận chúa.”
Bên trong Đông Nhất viện.
Chỉ sau một việc thôi, Bàn Nhi lười đến mức không muốn động đậy dù một chút.
“Đi tắm đi.”
“Ta không muốn động đậy.”
Bàn Nhi cọ cọ không muốn nhúc nhích, nhưng sau khi Thái Tử mở miệng gọi người vào mới chịu mặc thêm y phục đi vào phóng tắm.
Chờ tắm rửa xong, thay quần áo ngủ sạch sẽ rồi nằm xuống giường, cảm giác sẽ thoải mái hơn.
Mấy ngày nay, chẳng qua mới vào tháng năm đã nóng đến mức này.
Thái Tử nghĩ đến tin báo của Tổng đốc Thiểm Cam. Liên quan đến tình hình hạn hán ở hai nơi Thiểm Tây và Cam Túc, tình hình sẽ tiếp diễn như thế này, năm nay hai nơi này sẽ phải chịu hạn hán.
Thiên tai đã xuất hiện thì nhất định phải cứu tế. Cứu tế ngay lúc này dù sao cũng tốt hơn đợi khi thiên tai lớn thêm mới chịu đi cứu tế. Nếu như cứu trợ thoả đáng, nói không chừng đến mùa thu hoạch có thể cứu vãn lại một chút.
Nhưng phải cứu tế ra sao, phát ai đi cứu tế còn cần phải thảo luận.
Vừa nhắc đến chuyện này, Thái Tử liền không nhịn được mà nhíu mày. Hắn đã từng thất vọng với hiệu suất làm việc của triều đình, chỉ một chuyện thôi cũng muốn nghị sự rất nhiều lần, ai ở phe phái nào, lợi ích giữa các phe phái phân chia như thế nào, làm sao để được cân bằng, ngươi không có lợi ích, tự nhiên ta cũng không được lợi ích gì. Chỉ riêng cãi nhau trên triều đình cũng đã mất nửa tháng một tháng, chờ có quyết định thì chuyện cũng đã chậm trễ.
Nhưng chờ đến khi bản thân thật sự hãm sâu vào trong đó, hắn cũng hiểu được có rất nhiều nỗi khổ tâm trong đó. Có đôi khi không phải là không thể đồng ý mà là nhất định không thể đồng ý. Bởi vì một khi nhượng bộ, không phải chỉ là một bước mà khả năng thứ nhường đi chính là tiên cơ, là cơ hội, là rất nhiều.
Nhưng lại vô cùng phiền chán. Lúc ban ngày người vẫn tốt, nhưng vừa tối trời người yên ổn, hắn không kìm được tiếng thở dài.
“Điện hạ, sao vẫn chưa ngủ, chàng có tâm sự sao?” Vốn tưởng Bàn Nhi đã ngủ rồi nhưng ai ngờ nàng lại không ngủ, nàng bỗng nhúc nhích, dịch lại gần.
“Sao nàng vẫn chưa ngủ? Thật ra cũng không có việc gì đâu, chỉ là trên triều có chút việc.”
Vừa nghe nói là chuyện trên triều, Bàn Nhi lập tức không hỏi nữa, Thái Tử cũng không tiện nhiều lời, đổi chủ đề: “Đúng rồi, hai ngày tới có thể trong cung sẽ muốn đi tránh nóng ở Tây Uyển, nàng chuẩn bị sớm một chút, tránh lúc đó lại bối rối.”
“Đi tránh nóng à, vậy điện hạ có đi không?” Bàn Nhi hào hứng.
Từ sau khi Tây Uyển được đại tu một lần, Thành An đế liền thích đi đến Tây Uyển du ngoạn, mỗi năm đều muốn đi từ một đến hai lần. Là phi tần hậu cung, Phó Hoàng Hậu đương nhiên muốn đi hộ tống nhưng Thái Tử không nhất định phải đi. Lần gần nhất Thái Tử mang theo gia quyến đến Tây Uyển cũng là chuyện của năm trước.
“Đương nhiên muốn đi.” Không đi thì cha hắn cũng sẽ không yên tâm.
Câu cuối này, Thái Tử không nói ra. Hai năm nay càng ngày Thành An đế càng đề phóng hắn, nhưng hình như cũng biết là đề phòng thì cũng vô dụng nên thủ đoạn đơn giản thô bạo hơn. Nói một cách thô thiển thì chính là hắn ta đi chỗ nào cũng muốn mang Thái Tử đến.
Hai người lại nói thêm mấy câu rồi ngủ. Một đêm không xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên đến ngày hôm sau, buổi chiều… có người của Kế Đức Đường đến mời Bàn Nhi đi thương lượng chuyện đến Tây Uyển tránh nóng.
Lúc Bàn Nhi đến, nhóm người Hồ Lương đệ và Từ Lương viện đã ở đây, tất cả đều là phi tần sinh sống ở Đông cung bây giờ.
Thái Tử Phi cũng không vòng vo nhiều, nói khái quát về những chuyện lớn trong chuyến đi tránh nóng ở Tây Uyển một lượt, trong đó bao gồm cả thời gian đi cùng với số lượng nô tài và hành lý có thể mang đi.
Mặc dù là người Đông cung, nhưng đương nhiên không thể nào có chuyện tất cả mọi người trong cung đều đi mà chỉ có những phi tần mới được đến.
Mấy năm này, Đông cung không có người tiến vào, có từng tổ chức tuyển tú một lần vì Phó Hoàng Hậu muốn thêm người cho Đông cung nhưng bị Thái Tử từ chối. Mà mấy năm này ngoại trừ Bàn Nhi thì những người khác cũng sinh con. Được tính là “người già” ở Đông cung, một người là Hồ Lương đệ, một người là Hà Lương viện.
Hà Lương viện sinh Lục quận chúa Uyển Lanh vào năm Thành An thứ hai mươi ba, Hồ Lương đệ thì sinh tứ công tử Tông Xuân vào năm Thành An thứ hai mươi tư.
Cuối cùng Hồ lương đệ cũng sinh được con trai, xem như là cũng đền bù tâm nguyện, vậy nên mấy năm nay cũng yên tĩnh lại, gần như là không chủ động gây chuyện. Điều khiến Bàn Nhi kinh ngạc không phải là chuyện này, mà là bởi vì nàng xuyên đến, Nhị hoàng tử Ngô Vương Tông Xuân ở kiếp trước, kiếp này đã thành Tứ hoàng tử, nhưng tên vẫn là Tông Xuân.
Còn có một người cần phải nhắc đến, chính là vị Chung Lương viện kia hạ sinh Ngũ công tử Tông Giản vào năm Thành An hai mươi bốn.
Lúc trước mới gặp mặt lần đầu tiên, trong một lát Bàn Nhi không nhớ ra, sau đó ngẫm lại thấy nàng ta quen mắt, nhưng vẫn là sau này sinh hạ Ngũ công tử, nghe nói Thái Tử đặt tên là Tông Giản nàng mới nhớ ra Thất hoàng tử An vương ở kiếp trước tên là Tông Giản.
Còn năm sáu vị hoàng tử kia đâu? Nếu như nàng nhớ không nhầm thì mẫu phi của An vương mất sớm, đây cũng là nguyên nhân nàng không có nhiều ấn tượng với Chung Lương viện.
Có điều hôm nay Chung lương viện không ở đây. Bởi vì từ sau khi sinh con xong cơ thể của nàng ta không tốt, nửa tháng một tháng là lại bệnh. Trên dưới Đông cung đều biết việc này, nên ngẫm lại lần đi tránh nóng ở Tây Uyển này nàng ta sẽ không đi.
Quả nhiên, Thái Tử Phi đề cập đến việc này.
“Ta đã sai người đi mời Chung lương viện nhưng dạo này cơ thể nàng ta có chút khó chịu, không đi đến Tây Uyển được. Lần này không chỉ có Đông cung của chúng ta đi, mà Tề vương, Sở vương, Yến vương, Việt vương đều đi cùng, vậy nên các ngươi phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động, đừng gây hoạ cho Đông cung.”
“Dạ.”
“Tốt, các ngươi lui ra hết đi, tự mình quay về chuẩn bị hành trang.”
Nghe nói sắp đi tránh nóng ở Tây Uyển, Uyển Chu ra khỏi Xử Nữ học liền đi đến Đông Nhất viện.
“Nương, thật sự sắp đi Tây Uyển sao? Vậy con có thể đưa Tiểu Hồng cùng đi theo không.” Tiểu Hồng là tên con ngựa Thái Tử tặng cho con bé, là một con ngựa cái màu nâu đỏ.
Gần đây Uyển Chu vội vàng luyện tập cưỡi ngựa, rất quan tâm chuyện này. Bình thương nếu như không cưỡi thì cũng phải đi đến chuồng ngựa nhìn một chút, xem thử mấy nô tài có khắt khe, có hầu hạ tốt Tiểu Hồng của con bé không.
“Việc này con hỏi nương cũng vô dụng thôi, tốt nhất nên hỏi phụ vương của con. Bên trong Tây Uyển nhiều sông núi, con cưỡi ngựa đi làm gì?”
Lần gần nhất Uyển Chu đi Tây Uyển là lúc con bé được ba tuổi, khi đó cái gì nó cũng không biết, nên gần như chẳng có ấn tượng gì chỉ nhớ có vài chuyện. Trong cung ai cũng nói Tây Uyển tốt, lại chơi vui nên con bé mới muốn mang Tiểu Hồng đến, đi chơi cũng không quên luyện cưỡi ngựa, nhưng ai ngờ một câu của Bàn Nhi khiến cho nó thấy ủ rũ.
“Thật sự không thể cưỡi ngựa ạ?”
Bàn Nhi cảm thấy mặt mũi của con gái tràn đầy vẻ khó chịu, nàng kéo con bé vào ngực: “Mọi ngày nương đều mặc kệ con, con đã nha đầu điên cuồng rồi. Lần này đi đến Tây Uyển không chỉ có người Đông cung chúng ta. Ngoại trừ Hoàng tổ phụ và Hoàng tổ mẫu của con còn có rất nhiều phi tần khác của Hoàng tổ phụ, còn có người của mấy phủ Tề vương, Sở vương nữa. Nếu con dẫn Tiểu Hồng đi, vậy không phải tạo cơ hội cho người khác gọi là nha đầu điên cuồng nhà Thái Tử, vậy thì con làm sao ăn nói với Hoàng tổ mẫu?”
“Ai dám nói con là nha đầu điên nhà Thái Tử? Hơn nữa, nương, nữ nhi không phải là nha đầu điên mà, sao người lại nói nữ nhi như vậy?” Uyển Chu không đồng tình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.