Từ khi bước xuống xe, Bàn Nhi vẫn luôn cúi đầu.
Nhìn cũng không thèm Thái Tử một cái.
Bước vào cửa Xuân Ngẫu Trai, nàng vội bước vào trong hỏi Tinh Cô Cô mấy đứa trẻ đâu.
Trong mắt Tinh Cô Cô ẩn giấu sự lo lắng, nhưng cũng không nói cái gì, mà chỉ nói mấy đứa trẻ đều ngủ hết rồi, Bàn Nhi không yên tâm, nói chung là có ý muốn trốn tránh Thái Tử nên liền đến phòng của mấy đứa trẻ.
Tình thế tối nay như vậy thì những người bên dưới làm sao lại có thể không biết là đã xảy ra chuyện gì chứ, cho nên ba đứa trẻ cùng ngủ trên một chiếc giường. Tông Việt ngủ ở ngoài, Uyển Chu ngủ ở trong phía trong cùng, Tông Kiềm vẫn ngủ ở giữa.
Bàn Nhi vừa đứng trước giường thì Tông Việt đã mở mắt ra, dù sao cũng là một đứa trẻ nên không làm được như người lớn, dù rất lo lắng trong lòng cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu bé lập tức ngồi dậy gọi một tiếng nương.
Bàn Nhi giơ tay ra hiệu với thằng bé, âm thanh của lời nói sau được hạ thấp xuống, không làm ồn đánh thức Tông Kiềm và Uyển Chu.
“Nương, người không sao chứ?”
Chuyện xảy ra rất đột ngột, lúc đó ba tỷ đệ Tông Việt đã biết có chuyện xảy ra rồi nhưng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Phó Hoàng Hậu sợ có chuyện sai sót xảy ra nên đã phái người đưa mấy đứa trẻ quay về Tịnh Cốc trước, đến khi quay về Xuân Ngẫu Trai thì vẫn chưa thấy nương và Hương Bồ trở về,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2700954/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.