Thái Tử đang dùng bữa tối ở Xuân Ngẫu Trai, vừa mới cầm đũa lên đã có người tới rồi.
Phục Tỵ đi ra ngoài, sau đó lại vội vàng quay vào, sắc mặt nghiêm trọng mà ghé vào tai Thái Tử nói mấy câu.
Bàn Nhi liền thấy biểu cảm trên gương mặt Thái Tử thay đổi ngay trong khoảnh khắc.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài rồi chợt nhớ tới còn Bàn Nhi nên dừng bước lại.
“Nàng đợi ở đây, đừng đi đâu cả, phía bên Doanh Đài xảy ra chút chuyện, ta đi xem thử.”
“Vâng.” Nàng có thể nhìn ra sự việc không chỉ qua loa sơ sài như những gì Thái Tử nói, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Đến lúc Thái Tử tới, Hàm Nguyên điện cũng không có gì khác so với bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ đám nô tài quỳ ở ngoài điện thì sẽ nhìn ra được một chút đầu mối.
Lúc Thái Tử vào trong điện, Vương Cẩn Niên đi ra từ trong mành trúc, mặt mũi trắng bệch, khóc lóc thảm thương.
“Thái Tử, người mau vào trong xem đi, bây giờ phải làm gì mới tốt đây? Nô tài không dám thông báo cho ai cả, chỉ dám đưa tin thông báo cho người, chuyện này chắc không giấu được bao lâu, người mau đưa ra quyết định đi ạ.”
Thái Tử vén rèm bước vào trong, Thành An đế nằm trên long sàng hình như đã được người khác đặt nằm lại, nằm rất bình thường trên long sàng. Trên người ông ta còn đắp một chiếc chăn lụa, trừ vẻ mặt cực kỳ suy kiệt, hô hấp nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được ra, thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2700959/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.