“Bệ hạ cũng đừng khen nói hoài như vậy, để nó kiêu ngạo.” 
“Nó xứng đáng với những lời khen của trẫm, trẫm vẫn luôn sợ huynh đệ bọn nó…” 
Nếu mấy năm liên tục trong suốt thời thơ ấu đều không tốt, sau khi lớn lên có thể cũng có thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ như thế nào, ở hoàng gia được rất nhiều trường hợp anh em bất hòa, hiển nhiên Tông Tông cũng không muốn chuyện này xảy ra ở trên người hài tử của mình, tất cả hoàng đế đương triều đều có cảm xúc mâu thuẫn như vậy, cũng là lý do vì sao gần đây hắn đối với việc dạy dỗ bọn nhỏ bỏ ra nhiều công sức như thế. 
Tâm tư của hắn Bàn Nhi hiển nhiên hiểu được, nàng cũng không nói thêm điều gì. 
Thời gian trôi qua khoảng chừng ba mươi phúc, nghe Phúc Lộc đi tới bẩm báo hai vị hoàng tử đều trở về chỗ ở, hai người họ cũng lập tức nghỉ ngơi. 
“Đại ca, bây giờ có phải huynh đã có cảm giác bản thân đã có thể nổi được trên mặt nước rồi đúng không? Tuyệt đối đừng gấp gáp, nếu như càng gấp gáp thì càng không được để cho bản thân mất bình tĩnh, bởi vì nếu như huynh hoảng hốt, tay chân lập tức sẽ không kiểm soát được nữa, lập tức sẽ mất đi cân bằng khi ở dưới nước. Huynh có đeo phao, sẽ không chìm xuống được đâu, chỉ cần ổn định được cơ thể, từ từ tìm được cảm giác là tốt rồi…” 
Nhìn ra được Tông Đạt đối với nó có phần khó chịu, nếu đã như thế, thì Tông Việt lập tức đi tới 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2700998/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.