Lúc nhận được tin tức là vào buổi tối.
Thời điểm này mà truyền tới tin tức để quấy rầy hoàng đế, chứng tỏ tình huống đã vô cùng nghiêm trọng.
Tông Tông cũng không chậm trễ, lập tức hạ lệnh hồi cung, không chỉ một mình hắn mà tất cả đều trở về. Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, nếu như Thái Hoàng Thái Hậu thực sự xảy ra chuyện gì, những người này đều nên ở bên cạnh bà..
Từ Ninh Cung, Trần hoàng hậu đang nằm ở trên mép giường của Thái Hoàng Thái Hậu thấp giọng khóc thút thít, Linh Lung đứng ở một bên cũng mang vẻ mặt bi thương.
Thái Hoàng Thái Hậu yên tĩnh nằm ở trên giường, thần sắc vô cùng nhẹ nhõm, nói: “Nhìn các ngươi mà xem, ai gia còn chưa cảm thấy gì, vậy mà các con lại khóc lóc như vậy.”
“Thái Hoàng Thái Hậu, đều là tại con…”
Thái Hoàng Thái Hậu vỗ vỗ búi tóc của Trần hoàng hậu, “Không liên quan đến con hệ, tuổi của ai gia đã lớn, cũng cảm thấy thời gian không còn nhiều nữa, nếu không cũng sẽ không để mấy tiểu nha đầu tiến cung, ban đầu tưởng rằng có thể giúp con một phen, lại không hề nghĩ rằng mọi chuyện lại ngược lại, biến khéo thành vụng.”
Trần hoàng hậu ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, nàng ta thật lòng cảm thấy thương tâm, nàng ta vốn dĩ cho rằng thân thể của Thái Hoàng Thái Hậu đang từ từ trở nên tốt hơn, tuyệt đối không nghĩ rằng đây là hồi quang phản chiếu.
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cả người nàng ta đều ngơ ngẩn, cũng tự biết xấu hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2700999/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.