Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tông Tông đã thức dậy.
Tay chân hắn nhẹ nhàng mà buông người trong lòng ra, sau đó rút cánh tay ra, xoay người xuống giường. Trong lúc này, Bàn Nhi cũng cử động, nhưng người lại không tỉnh.
Cùng lúc đó, Phúc Lộc đã dẫn người vào.
Tông Tông đi đến bức bình phong bên ngoài, Phúc Lộc đi tới, cầm y phục trong khay do tiểu thái giám bưng lên, thay y phục cho chủ tử.
Một khay trống, tiểu thái giám đang bưng khay lập tức lùi lại, lại đổi thêm một khay khác. Toàn bộ quá trình đều im lặng, phải đảm bảo rằng không có âm thanh nào được phát ra.
Vì Hoàng Quý Phi chưa tỉnh, nàng khẳng định là không có ý định thức dậy, Bệ Hạ xưa nay luôn chiều chuộng Hoàng Quý Phi, luôn để nàng ngủ yên, không cho ầm ĩ. Một khi một tiểu thái giám không hiểu chuyện nói gì đó, Bệ Hạ lập tức nhìn sang, ngày hôm sau tiểu thái giám đã bị thay thế.
Từ Vạn Tuê Gia hầu hạ lúc trước bị lui xuống, cho dù còn hầu hạ trong Càn Thanh cung, thân phận hoàn toàn khác nhau, cho nên ở trong lòng những người này đều biết rõ, không dám phát ra tiếng động.
Phúc Lộc vì xử lý vạt áo của Tông Tông, ánh mắt dừng một chút, trên tay cũng không ngừng động đậy.
Tông Tông mẫn cảm đến mức, sờ soạng cũng không có cảm giác, đi đến bàn trang điểm của Bàn Nhi, trong gương thấy có thứ gì đó trên cổ mình.
Vị trí không nghiêng không lệch, vừa vặn ngay trên cổ áo.
Không che khuất.
Hắn lại sờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2701024/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.