🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đúng mười hai giờ đêm.

Vô số chàng trai, cô gái làm công ăn lương đúng giờ mở trang giao diện nào đó trên điện thoại. Có một số người bắt đầu đọc từng câu từng chữ đầu tiên cho đến chữ cuối cùng, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào, có một số người đọc vài dòng thì nhanh chóng nhảy lướt qua phần nào đó, căng thẳng đến độ toát mồ hôi tay.

Thứ bọn họ đọc là một bộ tiểu thuyết, tên là “Cuốn sách kinh dị 2”, series tiểu thuyết kinh dị. Bộ đầu tiên bắt đầu được đăng tải vào hai năm trước.

Năm đó, tiểu thuyết thể loại kinh dị, hồi hộp vẫn chưa nổi tiếng và xếp sau các tiểu thuyết ngôn tình, huyền huyễn vì thế cũng ít người theo dõi, cho đến khi bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị” xuất hiện. Chỉ nửa năm mà nó đã chiếm đóng các bảng xếp hạng theo tháng, theo quý lớn. Đó là thành tích mà vô số người đọc dùng lượt xem, tiền tươi thóc thật và tình yêu đích thực tích lũy ra, nguyên nhân không gì khác ngoài chữ - Hay.

Nếu như lướt chuyên mục sách của tác giả này, có thể phát hiện trước khi tiểu thuyết kinh dị dài tập này đóng chiếm các bảng xếp hạng lớn thì tác giả chỉ viết bốn bộ truyện ngắn chưa tới hai mươi nghìn chữ. Đó toàn là cốt truyện hồi hộp, bầu không khí kinh dị tuyệt vời, từ đầu đến cuối cũng không có một câu nói dư thừa nào, giống như chỉ đơn giản là luyện ngòi bút.

Đến bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị”, mười một câu chuyện trông như không chút liên quan, nhưng đến cuối cùng sẽ xâu chuỗi lại với nhau, hình thành một mạng lưới chằng chịt đáng sợ, khiến trái tim của người đọc trở nên căng thẳng như thắt lại.

Một năm sau, cuốn tiểu thuyết này được công ty xuất bản nào đó nhìn trúng và xuất bản, nó trở thành một trong những cuốn truyện kinh dị hồi hộp bán chạy nhất trong hai năm trở lại đây.

Tiếp đó, tác giả có bút danh Phạn Âm lại đăng tải và xuất bản truyện dài thể loại kinh dị là “Linh oán” và “Hung đồ”, trở thành tác giả cấp thần của trang mạng, hơn nữa còn là tác giả duy nhất nổi tiếng bằng thể loại kinh dị, hồi hộp.

Giống hệt như bút danh, bản thân tác giả cũng rất “tùy duyên”, rất ít tương tác với người đọc, cũng chưa từng công khai bất cứ thông tin cá nhân nào, cho dù là khi tuyên truyền sách mới thì toàn là công ty xuất bản ra mặt tuyên truyền, vì vậy người đọc cũng không thể biết được Phạn Âm là nam hay nữ.

Hai năm sau, “Cuốn sách kinh dị 2” xuất hiện trong sự mong chờ của người hâm mộ. Cuốn sách này đã không còn giống như bộ trước phải đăng lên rất lâu rồi mới bắt đầu có người đọc, mà ngay từ đầu nó đã nhận được sự săn đón của rất nhiều người theo dõi. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi nó đã đứng đầu bảng xếp hạng của kênh, đúng mười hai giờ mỗi tối đều sẽ cập nhật một chương.

Vừa mới qua mười hai giờ, phía dưới chương mới được cập nhật đã bắt đầu có người đọc để lại bình luận.

“Chiếm sofa trước! Mười hai giờ một phút!”

“Mười hai giờ hai phút, dự cảm chương này sẽ rất đáng sợ, phải mở hết đèn trong nhà lên trước đã.”

“... Tôi đọc xong rồi, sợ đến nỗi muốn đi vệ sinh, nhưng lại không dám đi. Hu hu hu, tôi muốn tìm mẹ đi vệ sinh với mình.”

“Mẹ kiếp, tôi nổi hết da gà rồi đây nè, vậy là trong truyện này thật sự không chỉ có một con ma sao?”

“Tôi luôn cảm thấy tác giả cũng vừa sợ sắp chết vừa viết truyện…”

“... Boss này không phải vừa có thể đọc lời nguyền rủa vừa ăn vặt uống nước ngọt, sắc mặt không thay đổi sao?”

“Người nói tác giả sợ hãi kia, e là mấy người có hiểu nhầm gì với sếp lớn này rồi đó.”

Thời gian quay trở lại lúc mười một giờ rưỡi.

Trong chung cư của trung tâm thành phố nào đó.

Bên trong căn phòng che kín rèm cửa dày cộm, cả căn phòng dù là ban ngày cũng có thể tạo ra bầu không khí kinh dị, buổi đêm thì bầu không khí này càng rõ ràng hơn. Đầu lâu màu trắng trong góc tỏa ra ánh sáng u ám.

Sau khi gõ dấu chấm cuối cùng, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sợi dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng kia cũng thả lỏng theo cơ thể, cả người cô mềm nhũn dựa vào ghế, hít thở.

Cuối cùng cô vùi mặt vào trong cánh tay, cơ thể co giật một cái, sau cùng thì phát ra tiếng nghẹn ngào kìm nơi cổ họng kia.

Đáng sợ quá rồi, thật là đáng sợ, sao cô có thể viết ra thứ đáng sợ như vậy chứ?

Tuy rằng lúc trước đã viết xong nội dung, chỉ cần chỉnh sửa chữ sai một chút, đến đúng mười hai giờ thì đăng lên là được, nhưng khi đọc lại một lần nữa thì cô vẫn không kìm được mà run rẩy.

E rằng ai cũng không ngờ được người bị chương truyện mới dọa đến sắc mặt trắng bệch, môi không còn hồng hào, cả người cuộn lại run bần bật này là tác giả Phạn Âm, người đã viết ra mấy bộ tiểu thuyết vô cùng đáng sợ.

Cô trông cũng chưa tới mười tám, mười chín tuổi… Trên thực tế, cô đã hai mươi bốn tuổi, mà nhờ gen của gia đình và không thường xuyên phơi nắng nên gương mặt như búp bê kia của cô vẫn duy trì được dáng vẻ thời con gái, cánh tay và bắp chân để lộ bên ngoài trắng đến chói mắt, đặc biệt là gương mặt, mỗi khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt trong gương thì ngay cả bản thân cô cũng phải giật mình.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, đó là âm thanh được lấy từ bộ phim kinh dị nào đó, nó vừa reo lên đã khiến cô giật nảy mình. Đợi khi cô run rẩy cầm điện thoại thì thấy đã có năm tin nhắn đến. Cô vội vàng mở ra, cuối cùng âm thanh như ma quỷ kia đã dừng lại.

Úy Lam: Chương hôm nay rất cuốn đó!

Úy Lam: Tớ vừa mới đọc xong, giờ đang trong trạng thái hưng phấn cực độ, đến bàn về cốt truyện với tớ đi, ngài Phạn Âm.

Úy Lam: Hiện giờ cậu đang nằm trốn trong chăn hả? Hay bị dọa đến sức cùng lực kiệt, ngất đi rồi?

Úy Lam: Cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ đó. Nếu không cậu sẽ lập tức trở thành tác giả xuất hiện trên trang đầu của tin tức tám chuyện ngày mai. Chủ đền về một vị thần trong cung điện tiểu thuyết kinh dị bị dọa chết bởi tác phẩm của chính mình như thế nào.

Úy Lam: Có cần tớ qua với cậu không? Bắt xe qua đó cũng nửa tiếng mà thôi. Nếu cậu chịu tiết lộ cốt truyện phía sau cho tớ biết.

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cô chậm rãi trả lời mấy chữ: Không cần, tớ còn chịu được. Ngủ đây, tạm biệt.

Nếu không thêm vào bốn chữ phía sau, cô gái này nhất định sẽ bám riết lấy cô nói về cốt truyện đến khi trời sáng.

Úy Lam, tác giả ngôn tình năng suất cao đã xuất bản hơn mười mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình chung một trang mạng Trú Trạm với cô, cũng là “bạn đồng giới” duy nhất khi cô làm nhà văn. Chỉ cần cô cập nhật chương mới thì Úy Lam sẽ tìm cô thảo luận cốt truyện.

Nhưng hiện giờ cô không hề muốn nhớ lại những hình ảnh đáng sợ kia nữa, dù là một ít cốt truyện bên trong cũng đủ khiến cô gặp ác mộng cả đêm.

Úy Lam: Ngủ như vậy không mơ thấy ác mộng đấy chứ? Hay là nói chuyện trước đi?

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ: Ngoại trừ cốt truyện ra, nói gì cũng được.

Úy Lam: Rốt cuộc tại sao lúc đầu cậu lại từ bỏ viết truyện ngôn tình, chuyển sang viết truyện kinh dị vậy?

Sở Tiểu Điềm: … Bởi vì lúc trước viết ngôn tình, người đọc của tớ nói cốt truyện tớ miêu tả hệt như một đống shit.

Úy Lam im lặng một lúc, rồi nói: Ừ, tớ cảm nhận sâu sắc về chuyện này.

Sở Tiểu Điềm: “...”

Khi cô vẫn còn viết truyện ngôn tình đã quen biết Úy Lam rồi, hơn nữa từ lúc đầu còn là Úy Lam dụ dỗ cô. Khi đó Úy Lam vẫn chưa nổi tiếng như thế, mà cô cũng chỉ là một người vô hình, vốn tưởng rằng hai người có thể giúp nhau tiến bộ, cùng trở thành tác giả có chút danh tiếng. Không ngờ hiện giờ một người trở thành thần trong giới ngôn tình, một người ngay cả bút danh viết ngôn tình cũng không đặt nổi.

Có trời mới biết, lúc trước cô cũng muốn trở thành tác giả viết truyện ngôn tình ngọt ngào, trong sáng như Úy Lam, nhưng khổ nỗi viết thế nào cũng flop. Cho đến hai năm trước, lần đầu tiên cô viết ra câu chuyện mình tưởng tượng ra sau khi mơ thấy ác mộng, bắt đầu có người đọc đầu tiên và duy trì cho đến hiện tại. Mà bút danh viết ngôn tình kia, từ lúc dừng đăng đến nay, ngay cả việc đòi cập nhật chương mới cũng chẳng được mấy người.

Hiện giờ “Cuốn sách kinh dị 2” trên tay cô, chỉ cần một ngày không đăng, bên dưới sẽ xuất hiện vô số bình luận điên cuồng đòi cập nhật chương mới.

Những người đọc rõ ràng sợ hãi đến nỗi không dám đi vệ sinh, nhưng vẫn tiếp tục đọc kia làm sao ngờ được bản thân tác giả còn sợ hơn cả bọn họ cơ chứ?

Sau khi nói chuyện lung tung với Úy Lam một lúc, cô cảm thấy mình ổn rồi, thế là đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mở đèn, đi vệ sinh.

Hai phút sau, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng hét ngắn ngủi.

Sở Tiểu Điềm xõa mái tóc dài, sắc mặt nhợt nhạt chạy nhanh ra ngoài, vừa nhét mình vào trong chăn vừa rơi nước mắt gửi tin nhắn cho Úy Lam: Ngày mai tớ nhất định phải cắt hết tóc!

Úy Lam: … Cậu sao thế?

Sở Tiểu Điềm cắn chăn, khóc hu hu.

Còn lâu cô mới nói vừa rồi lúc đi rửa mặt, vô tình nhìn thấy mái tóc đen của mình phản chiếu trong gương, trong nháy mắt đã kéo cô trở lại tình tiết kinh dị mới tưởng tượng ban nãy, làm cô hoảng sợ suýt thì mất hết hồn vía.

Úy Lam dường như đoán được rồi, bèn gửi cho cô một meme cảm thông và nhắn: Chào mừng cậu trở về kênh ngôn tình bất cứ lúc nào.

… Trở về là tuyệt đối không thể nào, chỉ có tiếp tục viết tiểu thuyết kinh dị mới có thể duy trì cuộc sống chán chường của cô. Đã hai năm qua đi nhưng chẳng có ai hỏi gì tới bút danh mà cô viết ngôn tình kia. Hơn nữa, dù hiện giờ bắt đầu lại từ đầu, tuyến tình cảm của cô cũng chẳng khác đống shit là mấy.

Chính vì tuyến tình cảm viết quá tệ hại nên trong nhóm theo dõi hiện giờ của cô có rất nhiều người suy đoán thực ra Phạn Âm là một chàng trai suốt ngày ru rú trong nhà, không hiểu gì về tình yêu, đã thế còn là kiểu người nặng hơn một trăm ký.

Ngày mai là chủ nhật, cô ôm gấu bông cũ kỹ cuộn mình trong chăn, đến khi tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông báo có tin nhắn đánh thức.

Hai năm nay, thần kinh của cô suy yếu, nếu không đeo tai nghe khi ngủ thì chỉ một âm thanh nhỏ cũng có thể khiến cô tỉnh dậy.

Lúc này cũng chỉ có Lạc Bắc Sương gửi tin nhắn cho cô mà thôi. Nếu như Úy Lam là người bạn duy nhất trên mạng của cô, vậy thì Lạc Bắc Sương là người bạn thân duy nhất trong cuộc sống hiện thực của cô. Hai người ở hai nơi khác nhau, điểm chung duy nhất chính là họ đều là bạn cô.

Lạc Bắc Sương: Dậy chưa?

Sở Tiểu Điềm trả lời một câu, Lạc Bắc Sương đã gọi điện tới.

“Bạn yêu à, hôm nay cậu rảnh không, giúp tớ đi đón Tuyết Cầu được không?”

Tuyết Cầu là chó cưng mà Lạc Bắc Sương và cô cùng nuôi, nó ở nhà của Lạc Bắc Sương nhiều hơn. Bởi vì công việc bận rộn, lại ở một mình, nên thỉnh thoảng Lạc Bắc Sương sẽ gửi chó ở cửa hàng thú cưng của bạn bè mở gần nhà, hoặc gửi ở chỗ cô.

Sở Tiểu Điềm ngáp một cái: “Được thì được đó, nhưng hôm nay không phải cậu nói muốn tớ đi chung với cậu đón nó về nhà sao?”

Lạc Bắc Sương dường như cầm điện thoại sang nơi khác, khi lên tiếng lần nữa thì giọng điệu bỗng trở nên thoải mái hơn: “Tớ cũng muốn lắm chứ! Tớ đi công tác bên ngoài gần một tuần rồi, Mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn năm tiếng, hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, kết quả tối qua ông chủ tớ thông báo hôm nay tớ còn phải đi làm tiếp!”

Lạc Bắc Sương là trợ lý tổng giám đốc của một doanh nghiệp nổi tiếng, nhưng khác với những cô gái trợ lý vô cùng nở mày nở mặt trong tiểu thuyết, nói theo cách của Lạc Bắc Sương thì cô ấy chỉ thiếu mỗi việc bị coi là bảo mẫu để sai bảo mà thôi. Ngoại trừ mỗi ngày cô ấy ở công ty giúp ông chủ hoàn thành các loại công việc ra thì cũng phải xử lý một đống chuyện vặt vãnh trong cuộc sống ông chủ. Mặc dù tiền lương cô ấy nhận được gấp mấy lần trợ lý bình thường, nhưng lúc nào cô ấy cũng có suy nghĩ từ chức không làm nữa.

Ông chủ của cô ấy có một cô con gái, là đại tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách lại hơi kiêu căng hống hách, được người nhà nuông chiều đến mức coi trời bằng vung. Trong nhiệm vụ mà Lạc Bắc Sương được ông chủ sai bảo, ngoại trừ công việc thì đa phần đều có liên quan đến cô con gái cưng này.

“Con mẹ nó, chỉ sợ đại tiểu thư kia gây ra chuyện gì, kết quả gây ra thật rồi.”

Cũng chỉ khi nói chuyện với Sở Tiểu Điềm, Lạc Bắc Sương mới có thể phàn nàn ông chủ và con gái cưng của ông ta một cách không chút kiêng dè như vậy: “Không phải lúc trước cô ta theo đuổi thần tượng à? Để tiếp cận thần tượng của mình, bám lấy bố mình để tiêu đống tiền lớn, khó khăn lắm mới hòa nhập vào trong giới chơi một thời gian. Dạo gần đây cũng không biết cô ta bị sao, bỗng nhiên có hứng thú với vệ sĩ của nghệ sĩ, lại bám lấy bố mình, cũng là ông chủ của tớ, nằng nặc đòi tìm vệ sĩ riêng. Cô ta nói các chị em giàu có của cô ta đều có vệ sĩ, chỉ mỗi cô ta không có, nói không chừng ngày nào đó cô ta bị bắt cóc đi mất, còn nói tụi bắt cóc chắc chắn sẽ đòi mấy chục triệu tệ, mà thuê vệ sĩ mỗi tháng chỉ cần mấy chục nghìn. Cậu nói xem, mặt mũi cô ta phải lớn như thế nào chứ!”

Sở Tiểu Điềm vừa đánh răng, vừa nghe cô ấy phàn nàn về đại tiểu thư kỳ lạ kia, nghe đến cuối cùng thì suýt phun kem đánh răng ra ngoài.

“Cậu biết chuyện buồn cười hơn là gì không? Công ty vệ sĩ mà cô ta tới kia tên là Long Phong Đặc Vệ, rất nổi tiếng trong giới, hệ thống an ninh và kiểm tra an toàn của công ty bọn tớ đều tìm đến bọn họ, ông chủ bảo tớ đi chung với cô ta. Vốn dĩ tớ nghĩ rằng, nếu cô ta thật sự có thể thuê một vệ sĩ thì cứ hết sức giày vò anh ta đi, tớ không muốn hầu hạ đại tiểu thư này nữa rồi. Hôm đó, bọn tớ vừa đi vào công ty kia, lúc bước vào đúng lúc đụng phải một tốp người, trông dáng vẻ đều là vệ sĩ top đầu trong công ty. Cô ta nhìn chằm chằm họ và chỉ vào một người đàn ông trong đó rồi nói ‘tôi muốn anh làm vệ sĩ riêng của tôi, anh ra giá đi’. Cậu đoán xem kết quả ra sao?”

Lạc Bắc Sương dừng lại một cách sâu xa thần bí, cơn buồn ngủ của Sở Tiểu Điềm không còn nữa, cô hỏi: “Thế nào?”

“Người kia là ông chủ lớn của công ty đó, ha ha ha.” Lạc Bắc Sương cười một tràng vui sướng khi người gặp họa: “Con mẹ nó, cười chết mất thôi! Đừng nói một tháng mấy chục nghìn nữa, cho dù một ngày mấy chục nghìn thì cô ta cũng không thuê nổi. Tớ đứng bên cạnh nín cười đến nỗi đau cả bụng, bị sai bảo như nô tỳ lâu như vậy, lần đầu tiên tớ nhìn thấy dáng vẻ như thế của cô ta, mặt đỏ bừng, cô ta vừa xoay người thì giày cao gót suýt bị gãy nữa, ha ha ha.”

Sở Tiểu Điềm nghe thấy tiếng cười phát rồ của Lạc Bắc Sương thì rất lo lắng, lỡ như có người vô tình nhìn thấy dáng vẻ cô ấy ôm bụng cười ngặt nghẽo, vậy hình tượng người đẹp lạnh lùng của cô ấy sụp đổ sạch rồi.

“Nhưng anh ấy đẹp trai thật đó, tớ lớn chừng này cũng gặp không ít trai đẹp, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông nam tính lại đẹp trai đến nỗi trời long đất lở như thế. Tớ buộc phải nói rằng mắt nhìn của đại tiểu thư vẫn đáng khen ngợi lắm, vừa nhìn đã trúng ngay người không thuê nổi nhất.”

Sở Tiểu Điềm sửa lại: “Một người đàn ông dù có đẹp trai hơn nữa cũng không làm trời long đất lở được, cùng lắm là khiến trái tim người ta đập loạn nhịp mà thôi…”

Lạc Bắc Sương nói một cách chắc chắn: “Nếu như cậu gặp được anh ấy, cậu sẽ biết tại sao tớ lại hình dung như vậy.” Cô ấy dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Ồ, tớ quên mất, cậu là cô bé đáng thương cô đơn từ trong bụng mẹ, ngay cả trai đẹp cũng chưa gặp được mấy người, viết hai câu tỏ tình còn bị người đọc ném một đống gạch. Dạo này tớ bận quá nên quên hỏi cậu, chàng trai lần trước đi xem mắt thế nào?”

Lạc Bắc Sương - bạn thân thật sự đâm vào tim cô hai lần liên tiếp - lại tiếp tục phóng dao: “Chắc chắn vẫn không được chứ gì?”

“Đúng vậy.” Sở Tiểu Điềm thờ ơ nói: “Anh ta block tớ rồi.”

“Cái gì?” Lạc Bắc Sương nghe xong thì tức giận, dù sao trong lòng cô ấy tuy Sở Tiểu Điềm hai mươi bốn tuổi chưa từng yêu đương, bị người nhà ép đi xem mắt mấy lần cũng không thành công, nhưng cô vẫn là cô bé đáng yêu khiến người ta nhìn vào không kìm được mà muốn ôm vào lòng đó. Nếu cô nghiêm túc ăn diện, tuyệt đối làm lóa mắt chó hợp kim titan của đám đàn ông sắt thép.

“Là anh ta mắt mù hay trượt tay rồi?”

“... Chắc cảm thấy tớ vừa xấu vừa nghèo.”

Đêm trước ngày xem mắt cô phải viết bản thảo tới nửa đêm, đúng lúc viết đến chỗ đáng sợ nhất, cho nên cả đêm không ngủ ngon. Ngày hôm sau, cô mang cặp mắt thâm quầng, mặc nguyên bộ đồ đen cộng thêm làn da trắng bệch nên khi xem mắt chắc người ta cảm thấy gặp ma giữa ban ngày.

Sở Tiểu Điềm nói: “Bỏ đi, dù sao tớ cũng không thích.”

“Nhưng cậu không nghèo cũng không xấu mà, nhất định là mắt anh ta mù rồi.”

Lạc Bắc Sương nói: “... Đại tiểu thư gọi điện tới. Tớ không nói với cậu nữa, có drama gì sẽ gửi cho cậu ngay, nhớ đi đón bé Tuyết Cầu nha, moah.”

Sau khi tắt điện thoại, Sở Tiểu Điềm thở dài.

Từ khi tốt nghiệp, cô chỉ xuất hiện ở hai chỗ đó là công ty và nhà, thời gian rảnh đều dùng để viết tiểu thuyết. Cuối tuần vốn dĩ để cô ngủ nướng và tích góp bản thảo, trừ khi có ngoại lệ, còn không thì ngay cả cửa nhà cô cũng không bước ra.

Cho dù là Lạc Bắc Sương hay bé Tuyết Cầu, đều là ngoại lệ của cô.

Cô đi vào nhà vệ sinh, không bất ngờ gì lại nhìn thấy mái tóc đen tuyền của mình trong gương, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch.

“...”

Cô vỗ ngực: “Hết cả hồn.”

Nửa tiếng sau, cô đi xuống lầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Cô mặc áo len màu đen rộng rãi thoải mái, quàng khăn quàng cổ màu đen, từ trên xuống dưới chỉ có nửa khuôn mặt trắng bệch và đầu ngón tay lộ ra ngoài. Cô kéo khăn quàng cổ lên trên một chút, nhét luôn đầu mũi xinh xắn nhỏ bé vào trong, rồi đeo một cặp kính chống tia UV.

Rất tốt, như vậy cảm thấy an toàn nhiều rồi.

Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhớ đến Lạc Bắc Sương hình dung người đàn ông mà đại tiểu thư nhìn trúng trong cuộc điện thoại vừa nãy.

Đẹp đến như vậy thật sao? Cô nghi ngờ lắm nha.

Đừng nói là đẹp trai đến trời long đất lở, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai đến nỗi có thể khiến trái tim cô đập loạn nhịp cả.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.