Thực ra bé Tuyết Cầu là chú chó hoang mà cô và Lạc Bắc Sương nhặt ở ngoài đường. Năm ngoái, khi hai người gặp được nó ở công viên đầu phố, nó lê đôi chân bị thương nằm bên đường, khi đó trời còn đang có tuyết rơi, trên cơ thể bẩn thỉu của chó con toàn là tuyết, nó gần như bị đông cứng lại.
Hai người lấy quần áo bọc nó lại, đưa vào bệnh viện thú y, rồi thay phiên nhau ở lại chăm sóc mấy ngày, cuối cùng trông thấy nó sống lại, vì thế Tuyết Cầu như là cục cưng chung của hai người.
Một năm trôi qua, nó đã từ một chú chó đáng thương gầy trơ xương trở thành một chú chó đáng yêu mũm mĩm. Khi Sở Tiểu Điềm đi tới cửa hàng thú cưng đón nó, nó vừa mới ăn xong, đang chơi đùa với con chó khác. Vừa trông thấy cô, nó đã vẫy đuôi, muốn lao tới, dáng vẻ rất hưng phấn.
Ông chủ của cửa hàng thú cưng là bạn học thời cấp ba của Lạc Bắc Sương, tên là Phương Duy, một chàng trai ấm áp mỗi ngày đều tiếp xúc với động vật nhỏ.
“Sao Bắc Sương không đến?”
“Cậu ấy bị ông chủ gọi đi làm rồi.”
Phương Duy gật đầu thấu hiểu, quen biết Lạc Bắc Sương bao nhiêu năm nay, cũng biết công việc này của cô ấy vất vả thế nào, có thể bị ông chủ gọi đi làm bất cứ lúc nào.
“Chắc nó biết mình được về nhà rồi, tâm trạng rất tốt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848432/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.