Thực ra bé Tuyết Cầu là chú chó hoang mà cô và Lạc Bắc Sương nhặt ở ngoài đường. Năm ngoái, khi hai người gặp được nó ở công viên đầu phố, nó lê đôi chân bị thương nằm bên đường, khi đó trời còn đang có tuyết rơi, trên cơ thể bẩn thỉu của chó con toàn là tuyết, nó gần như bị đông cứng lại.
Hai người lấy quần áo bọc nó lại, đưa vào bệnh viện thú y, rồi thay phiên nhau ở lại chăm sóc mấy ngày, cuối cùng trông thấy nó sống lại, vì thế Tuyết Cầu như là cục cưng chung của hai người.
Một năm trôi qua, nó đã từ một chú chó đáng thương gầy trơ xương trở thành một chú chó đáng yêu mũm mĩm. Khi Sở Tiểu Điềm đi tới cửa hàng thú cưng đón nó, nó vừa mới ăn xong, đang chơi đùa với con chó khác. Vừa trông thấy cô, nó đã vẫy đuôi, muốn lao tới, dáng vẻ rất hưng phấn.
Ông chủ của cửa hàng thú cưng là bạn học thời cấp ba của Lạc Bắc Sương, tên là Phương Duy, một chàng trai ấm áp mỗi ngày đều tiếp xúc với động vật nhỏ.
“Sao Bắc Sương không đến?”
“Cậu ấy bị ông chủ gọi đi làm rồi.”
Phương Duy gật đầu thấu hiểu, quen biết Lạc Bắc Sương bao nhiêu năm nay, cũng biết công việc này của cô ấy vất vả thế nào, có thể bị ông chủ gọi đi làm bất cứ lúc nào.
“Chắc nó biết mình được về nhà rồi, tâm trạng rất tốt, từ sáng thức dậy đã rất vui vẻ.” Phương Duy đưa dây xích của Tuyết Cầu cho cô: “Nếu không có thời gian chăm sóc nó thì dành chút thời gian đưa nó tới đây là được.”
“Cảm ơn cậu, Phương Duy.”
“Đừng khách sáo.”
Sở Tiểu Điềm xoa đầu Tuyết Cầu: “Ngoan, theo chị về nhà nào.”
Bầu trời trở nên u ám, cô và Tuyết Cầu chậm rãi đi trên đường, Úy Lam thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn tới. Bởi vì gõ chữ trên điện thoại chậm nên cứ có hai tin nhắn cô mới trả lời lại bằng một tin.
Úy Lam: Boss Phạn Âm, người đọc của cậu đều đang mạnh mẽ yêu cầu cậu tạo tài khoản Weibo đó, cậu không định tạo một cái à?
Sở Tiểu Điềm vừa mới gõ được hai chữ, Úy Lam lại nhắn: Nói đi cũng phải nói lại, cậu từ chức chưa? Chưa thì nhanh lên, công ty rách nát kia không chứa nổi cơ thể tôn quý của cậu đâu.
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Gâu.”
Bỗng nhiên Tuyết Cầu kêu lên một tiếng.
Sở Tiểu Điềm nhìn theo tầm mắt của nó, hóa ra bọn họ đã đi tới chốn cũ, công viên nhặt được nó.
Tuyết Cầu lại sủa một tiếng, bỗng nhiên liều mạng chạy về phía bên đó.
Sở Tiểu Điềm vội vàng chạy theo nó, trước giờ cô không vận động, chưa chạy được hai bước đã thở hổn hển. Tuyết Cầu vẫn chạy một mạch về bên đó, cô vội vàng đuổi theo nên không nhìn đường, suýt té xuống đất, dây xích của Tuyết Cầu cứ thế bị tuột khỏi tay cô, nó cũng không chú ý đến, vẫn chạy về phía chiếc xe cách đó không xa.
Sở Tiểu Điềm không quan tâm việc mắt kính đã sắp trượt xuống khỏi mũi, vội vàng chạy về phía chó cưng.
Nó dừng bên cạnh chiếc xe SUV, thân xe có một logo rất đặc biệt. Sở Tiểu Điềm không kịp nhìn, Tuyết Cầu đã đi vòng qua một bên khác của chiếc xe, cô đi vòng qua đó nhìn, hóa ra có một con chó chăn cừu Đức (*) ngồi bên cạnh xe, hơn nữa là một con chó chăn cừu Đức mặc “đồng phục”, rất có khí chất điềm tĩnh và chững chạc của chó quân đội.
(*) Chó chăn cừu Đức: Còn gọi là Alsace, giống chó có kích cỡ lớn, xuất xứ từ Đức. Tại Việt Nam, giống chó này được gọi là chó Berger (béc-giê hay bẹc-giê). Do có sức lực, thông minh và có khả năng tuần thủ mệnh lệnh trong huấn luyện, chúng thường được dùng trong lực lượng cảnh sát và quân đội. Vì chúng rất trung thành và có bản năng bảo vệ chủ, chó chăn cừu Đức là một trong các loài chó được ưa chuộng nhiều nhất.
Sở Tiểu Điềm không sợ chó lớn, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một con chó chăn cừu Đức đầy oai phong ngồi ở đó thì vẫn giật mình, nhưng Tuyết Cầu không hề sợ chút nào, nó tiến lại gần muốn gửi mông của người ta.
Sở Tiểu Điềm: “...”
Con chó ngốc nghếch này.
Cửa sau xe bên kia mở ra một chút, cũng không biết có phải đang chờ người hay không, bên trong xe thấp thoáng có thể nhìn thấy một người. Có lẽ người đó đang nghỉ ngơi, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài của anh để im ở đó.
Sở Tiểu Điềm nhỏ giọng kêu lên: “Tuyết Cầu, em mau quay lại đây.”
Bởi vì sợ làm phiền người kia, nên giọng cô rất nhỏ, một chú chó ngốc nghếch như Tuyết Cầu hoàn toàn bị chó chăn cừu Đức thu hút sự chú ý. Nhưng hiển nhiên chó chăn cừu Đức kia được huấn luyện đàng hoàng, nó ngồi im ở nơi đó, chỉ liếc Tuyết Cầu một cái, rồi nhìn thẳng về phía trước, giống hệt như một người lính đứng theo tư thế quân đội.
Sở Tiểu Điềm cẩn thận đi qua đó, vừa nhìn chó chăn cừu Đức đứng canh gác cho chủ mình vừa đến gần Tuyết Cầu, muốn kéo nó về.
Mà chú chó ngốc nghếch này còn làm một chuyện tày trời.
Nó thấy chó chăn cừu Đức không quan tâm đến mình thì đã chạy đến bánh xe bên cạnh, nhấc một chân sau lên rồi tè vào bánh xe của người ta!
Sét đánh giữa trời quang!
Sở Tiểu Điềm: “!!!”
Giữa ban ngày ban mặt! Trong xe có người, bên ngoài còn có một “vệ sĩ” không dễ chọc vào! Em làm gì thế hả? Làm! Gì! Thế?!
Sở Tiểu Điềm ngốc luôn rồi, cô ôm đầu, há hốc miệng nhìn nó.
Cuối cùng con chó chăn cừu Đức kia không nhịn nổi nữa, tức giận sủa một tiếng về phía Tuyết Cầu, giận dữ nhìn kẻ xâm phạm gan to tày trời này.
“Ồ hố, đang làm gì thế?”
Ba người đàn ông mặc đồng phục màu đen giống nhau, chân mang bốt quân đội, đầu đội mũ đen từ bên đường đi tới, ai nấy đều có thân hình vạm vỡ, tràn đầy khí chất cứng rắn thuộc về người lính.
Sở Tiểu Điềm giật mình, vội vàng chạy tới mạnh mẽ kéo Tuyết Cầu về: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không trông được nó.”
Con chó chăn cừu Đức kia dường như bị Tuyết Cầu chọc giận, nó không ngừng sủa về phía Tuyết Cầu. Một người đàn ông trong số đó hét một tiếng, nó cũng không quan tâm.
Người đàn ông kia vỗ đầu chó chăn cừu Đức: “Được rồi, Karl à. Mày xem mày dọa người ta kìa, mau ngậm miệng lại đi.”
Dáng vẻ hung dữ của chó chăn cừu Đức kia cuối cùng đã khiến Tuyết Cầu sợ hãi, nó vội vàng bám lấy chân của Sở Tiểu Điềm, trong cổ họng phát ra tiếng kêu yếu ớt. Sở Tiểu Điềm đang không biết phải làm sao thì cánh cửa mở nửa kia bỗng nhiên bị người bên trong đá bay ra. Sở Tiểu Điềm giật mình nhìn sang, trông thấy một người đàn ông dựa vào ghế xe, mũ che mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm rắn chắc hệt như dao khắc.
“Karl.” Có lẽ vì bị đánh thức nên lúc lên tiếng, giọng nói của anh có phần trầm thấp, sắc lạnh, tỏa ra hương vị khó chịu.
Con chó chăn cừu Đức kia bỗng im bặt, ngoan ngoãn ngồi xuống đất.
Sau đó, đôi chân dài kia bước ra khỏi xe.
Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên nhìn anh.
Người đàn ông này rất cao, cho dù không đến một mét chín thì cũng phải khoảng một mét tám tám, nhưng khác với những người đàn ông có thân hình mạnh mẽ khác, anh có bờ vai rộng, eo thon, đôi chân thon dài, nửa thân trên gói gọn trong bộ đồng phục màu đen vừa nhìn đã thấy có cơ bắp cứng rắn, ngay cả cánh tay lộ ra ngoài tay áo cũng hiện lên đường cơ bắp rõ ràng. Đôi chân dài có hơi trái tự nhiên kia quả thực có thể so sánh với người mẫu, ống quần được nhét gọn trong bốt quân đội bằng da, khí thế của anh mạnh mẽ hơn tất cả mọi người ở đây.
Mái tóc đen rất ngắn và gọn gàng, góc cạnh gương mặt sắc nét. Rõ ràng là một gương mặt rất trẻ trung, nhưng cằm lại bị che phủ bởi một lớp ria mép, giống như sáng nay thức dậy quên cạo, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của người đàn ông, ngược lại có tăng thêm vài phần khí phách đàn ông.
Anh nhìn chú chó lông xù đang run rẩy, lại liếc nhìn bãi chất lỏng bên dưới bánh xe, dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra, lông mày anh khẽ chuyển động.
Trái tim của Sở Tiểu Điềm đập mạnh, cô kéo dây xích, nói chuyện lắp bắp: “Tuyết… Tuyết Cầu, em mau xin lỗi người ta đi.”
Tuyết Cầu đã nhát gan, nó kêu ư ư, ôm lấy chân của cô rồi núp phía sau, Sở Tiểu Điềm chỉ đành cúi đầu xin lỗi người ta thay cho nó: “Xin lỗi, rất xin lỗi anh, là tôi không trông nó đàng hoàng. Hay là… Hay là tôi đền một bánh xe khác cho mấy anh nhé?”
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, cho dù không ngẩng đầu lên thì cô cũng cảm nhận được anh đang nhìn mình, ánh mắt kia giống như hóa thành vật thể thực, mạnh mẽ đến nỗi khiến lưng cô căng cứng.
Cô như một phụ huynh trông thấy con cái nhà mình gây họa, túng quẫn đến nỗi không dám ngẩng đầu lên. Giọng nói vốn hơi đáng yêu cũng sắp nghẹn ngào.
Cô không chỉ trông trẻ con mà giọng nói cũng non nớt, hôm nay lại ăn diện như học sinh, về cơ bản chẳng khác học sinh cấp ba là mấy.
“Bỏ đi, Sếp à, chẳng phải chỉ tè một bãi thôi sao.” Người đàn ông vừa mới quát Karl kia có giọng địa phương của người Tứ Xuyên, anh ta cười nói: “Coi như giúp chúng ta rửa bánh xe đi.”
Chưa nói đến con chó đã run bần bận kia, chỉ nói mỗi cô gái này, nhìn thôi đã thấy đáng thương, mấy người đàn ông vừa nhìn thì không kìm nổi, lần lượt nói giúp.
“Đúng đó, chẳng phải mấy tên nhóc chỗ chúng ta cũng tè bậy à.”
“Karl đã sắp dọa người ta khóc rồi, cũng không biết nhường người ta chút.”
“Em gái, em đừng sợ, bọn anh không phải người xấu, không sao đâu.”
Hiển nhiên bọn họ đều coi Sở Tiểu Diềm là học sinh, cũng tại cô vốn trông rất trẻ. Sau mười tám tuổi, gương mặt búp bê kia của cô gần như không hề thay đổi, cả khuôn mặt còn chưa to bằng lòng bàn tay của một người đàn ông, áo len màu đen rộng thùng thình khiến thân hình của cô trông cũng rất gầy, cả người từ trên xuống dưới, ngay cả đôi giày màu trắng đặt sát nhau cũng tỏa ra dáng vẻ ngoan ngoãn. Có lẽ bởi vì sợ hãi, nên ngón tay lộ ra ngoài ống tay áo len quấn lại với nhau, hàng lông mi căng thẳng run lên. Cô ôm lấy chú chó nhỏ thấp thỏm lo lắng nương tựa vào nhau, quả thật giống hệt hai động vật nhỏ vô tội bị hoảng sợ, khiến người ta nhìn vào có cảm giác không nhẫn tâm bắt nạt.
Cho dù không trải qua huấn luyện và bệnh nghề nghiệp, chỉ nhìn thôi thì mấy người đàn ông này cũng mong muốn được bảo vệ cô, bộ dáng của họ như nếu sếp muốn so đo với cô gái này thì bọn tôi sẽ trở mặt.
Không chút nghi ngờ, sếp của bọn họ chính là kẻ đầu sỏ dọa cô gái sắp khóc.
Sở Tiểu Điềm rất rối rắm, không biết có cần nói ra sự thật hay không.
Tuy rằng người khác rất dễ bị lừa gạt vì gương mặt của cô, nhưng năm nay cô đã qua sinh nhật hai mươi bốn tuổi rồi, người đàn ông kêu cô là em gái kia trông cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn mà thôi.
Người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích, cô không kìm được ngẩng đầu nhìn một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh.
Hốc mắt của anh rất sâu, con ngươi rất đen và sáng, đôi mắt như vậy rất dễ mang lại cảm giác áp bức vừa lạnh lùng vừa mãnh liệt cho người khác.
Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhớ đến lời miêu tả về đôi mắt của đàn ông trong tiểu thuyết của Úy Lam. Nếu như để Úy Lam viết về đôi mắt của người đàn ông này, chắc đủ khiến cô ấy viết tràng giang đại hải thêm rất nhiều câu từ khen ngợi.
Nhưng lúc này trong đầu cô không nghĩ ra được từ nào cả.
Đương nhiên, đây không phải điều quan trọng nhất.
… Vì tính mạng nhỏ bé của cô và Tuyết Cầu, cô vẫn nên nuốt sự thật vào trong bụng vậy.
“Tôi nói muốn so đo rồi à?” Cuối cùng người đàn ông đã lên tiếng, giọng nói của anh còn khàn đặc, trầm thấp có hơi đáng sợ vì bị người ta làm thức giấc.
Ba người đàn ông bỗng gượng gạo im miệng, người đàn ông giọng Tứ Xuyên kia gãi đầu, cười nói: “Đúng nhỉ, Sếp cũng không phải người sẽ làm khó con gái.”
Anh vẫn chưa nói câu nào, ba người bọn họ đã anh một câu tôi một câu cầu xin, người nào người nấy cũng nói chuyện nhỏ nhẹ, giống như sợ dọa đến cô vậy. Nhìn trái nhìn phải, hình như chỉ mình Sếp là người xấu?
Sở Tiểu Điềm khẽ thở phào.
Anh trai có giọng Tứ Xuyên lại thở phào nói: “Em gái à, em đi học ở gần đây hả? Một mình về nhà rất nguy hiểm, hay là bọn anh đưa em về nhé?”
“Không cần, không cần đâu, em tự về được rồi. Em…” Thực ra đã tốt nghiệp gần hai năm, hoàn toàn không cần người ta đưa về nhà như vậy nữa rồi.
Hơn nữa hôm nay là chủ nhật, học sinh cấp ba cũng không cần đi học.
Sở Tiểu Điềm lặng lẽ nuốt những lời còn lại xuống.
Lỡ như bọn họ biết được cô không phải học sinh, lại tức giận thì phải làm sao?
Cho nên, hiện giờ phải thừa dịp chuồn trước khi bọn họ phát hiện ra sự thật!
“Thật sự rất xin lỗi!” Cô kéo dây xích của Tuyết Cầu, vừa xin lỗi vừa bước nhỏ về sau, rồi ôm Tuyết Cầu lên, xoay người bỏ chạy.
Anh trai kia ngơ ngác: “Ơ, sao đi rồi?”
“Đi chậm thôi, qua đường cẩn thận đó!”
“Cẩn thận xe nha, cô gái…”
“Cẩn thận, đừng quan tâm người xấu nha!”
Cô vừa chạy vừa nghe tiếng hét của mấy người đàn ông kia, Sở Tiểu Điềm chạy một mạch đến phía bên kia của công viên, mới thở hổn hển đặt Tuyết Cầu xuống.
Cô lớn chừng này bị người ta coi là học sinh cấp hai, cấp ba rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên bị coi là con nít, nhắc nhở qua đường cẩn thận như thế này!
“Gâu.”
Tuyết Cầu dường như cũng biết mình gây ra chuyện ngu ngốc khiến chủ nhân xấu hổ, nó thè lưỡi, nhìn cô với bộ dạng nịnh nọt.
Sở Tiểu Điềm hít sâu một hơi, làm ra dáng vẻ hung dữ chỉ vào Tuyết Cầu nói: “Lần sau gặp người hung dữ như vậy, nhất định phải tránh xa một chút, biết chưa hả?”
Rõ ràng mang theo khí chất của người lính, nhưng nhìn thế nào cũng tỏa ra khí thế của kẻ cướp, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng kia, lúc liếc nhìn quả thật khiến trái tim người ta suýt nhảy ra ngoài.
…
Á á á!
Hai tay cô ôm Tuyết Cầu, xoa lung tung: “Đều tại em, tại em hết!”
“Gâu…” Tuyết Cầu ấm ức kêu lên, l**m tay cô.
“Nhưng nhìn bọn họ cũng không giống người xấu.”
“Gâu!”
“Hơn nữa, còn rất ngầu.”
“Gấu?”
Tuyết Cầu thấy dáng vẻ xoa ngực của cô như đang suy nghĩ gì đó, nó nghiêng đầu.
Một lúc sau, Sở Tiểu Điềm không biết chậm bao nhiêu nhịp, gương mặt mới đỏ lên.
… Vậy, đây chính là cảm giác trái tim đập loạn nhịp sao?
Thế thì tiêu rồi…
Cô cảm thấy trái tim của mình đập đến chấn động não rồi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.