Đối với rất nhiều người mà nói, cái tên Đoàn Tiêu này là truyền kỳ, cũng là người có hành tung bí ẩn. Anh có thể ở công ty một thời gian dài, cũng có thể đột nhiên có ngày đến bất kỳ quốc gia hoặc thành phố nào đó để làm nhiệm vụ bảo mật cao cấp, hoặc là đi làm chuyện gì khác.
Cái gọi là hành tung bí ẩn, thực ra cũng không tính là suốt ngày bận rộn đến không thấy bóng dáng, cho nên tình huống bình thường, muốn gặp được anh rất khó.
Lạc Bắc Sương cũng chỉ nghe một số lời đồn từ trong miệng của bạn bè, những lời đồn này phần lớn đều là thật, nhưng thứ cô ấy biết cũng không nhiều.
Có điều, Trình Nhượng thì khác. Anh ta vừa là vệ sĩ đặc chủng của Long Phong Đặc Vệ vừa là sĩ quan huấn luyện quân sự, cũng là cấp dưới của Đoàn Tiêu, đã quen biết anh nhiều năm, hiểu về anh nhiều hơn những người khác, cho nên lúc anh ta đi ra nhìn thấy thứ đồ trong tay Sở Tiểu Điềm thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
“Em Tiểu Điềm, danh thiếp này… từ đâu ra?’
Sở Tiểu Điềm hơi ngơ ngác: “Là anh ấy vừa đưa cho em.”
Cô sờ tóc trên đỉnh đầu mình, bởi vì buổi sáng vừa mới gội nên tóc cô bồng bềnh, mềm mại, có hơi rối.
Có ảo giác bị người ta sờ đầu rồi.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bố cô và anh trai họ hàng thì chưa từng có người đàn ông nào sờ đầu của cô.
Nhưng Trình Nhượng lại hít một hơi: “Sếp của bọn anh chủ động đưa cho em à?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848438/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.