Bỗng nhiên Lạc Bắc Sương nói: “Mẹ cậu gọi cho cậu kìa.”
“Đừng lấy mẹ tớ ra dọa tớ…” Sở Tiểu Điềm liếc nhìn điện thoại đang sáng trên bàn, tên hiển thị trên điện thoại là bà Lương… Không ngờ mẹ cô thật sự đã gọi cho cô.
Cô thở dài, cầm điện thoại lên nghe.
Từ khi mẹ cô lấy chồng mới, một mình cô dọn ra ngoài ở thì hai mẹ con ít gặp mặt hơn. Trước giờ sức khỏe của bà Lương không tốt lắm, sau khi cô đi làm thì ở một mình, mẹ cô vẫn luôn bận tâm đến vấn đề an toàn và việc trọng đại trong đời của cô. Đặc biệt là vào năm cô sắp hai mươi bốn tuổi, mẹ cô cảm thấy cô độc thân quá lâu rồi, cho dù không kết hôn thì tốt xấu gì cũng phải có một người bạn trai. Con gái hơn hai mươi tuổi đầu mà ngay cả một mối tình vắt vai cũng không có, thật là khiến cho người làm mẹ như bà lo lắng, bận lòng.
Suy nghĩ của mẹ cô là không ép con kết hôn, nhưng con cũng phải tiếp xúc thêm nhiều người, quen biết thêm nhiều bạn bè, không phải sao?
Sở Tiểu Điềm cũng rất bất lực, nhưng hết cách rồi, cô không gặp được người thích hợp và cũng không thích ai.
Lần này mẹ cô không nói chuyện xem mắt, mà hỏi cuộc sống và công việc của cô như thế nào. Sở Tiểu Điềm do dự một lát, tháng trước mẹ cô vừa mới nhập viện, cô tạm thời không định nói bà biết chuyện mình đã từ chức, tính qua một hai tháng nữa rồi nói, mất công bà bận lòng thêm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848439/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.