Sở Tiểu Điềm do dự.
Đoàn Tiêu không chờ cô trả lời, anh nói: “Cho dù không tin cũng phải tin.”
Đoàn Tiêu đổi hướng vô lăng, đánh lái, đi theo người kia vào một con đường khác, anh trầm giọng nói: “Người này là tội phạm vô cùng hung ác, một khi thân phận bại lộ, con tin trong tay gã ta chỉ có hai kết cục.”
Một là bị giết, một là trở thành con cờ để uy h**p lực lượng cảnh sát.
Rất hiển nhiên, cho dù là kết cục nào đều gây nên tổn hại rất lớn cho con tin, hiện giờ tên tội phạm chắc chắn bị áp lực tâm lý rất lớn, mà hiện tại rất có khả năng anh ta đang đi đến nơi giấu con tin.
Vì thế, dù Sở Tiểu Điềm có nhìn nhầm hay không, anh đều phải đi kiểm tra và bắt buộc phải đi.
Bởi vì chỉ hơi do dự một chút, sẽ có khả năng bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất.
Xe chạy càng ngày càng xa, người đàn ông chạy xe mô tô phía trước kia thoắt ẩn thoắt hiện, trái tim của Sở Tiểu Điềm cũng ngày càng đập nhanh hơn.
Bỗng nhiên, điện thoại của Đoàn Tiêu vang lên, là Nghiêm Nặc gọi tới: “Sếp! Vừa mới nhận được tin tức, đã tìm được đứa trẻ rồi, bọn tôi đang cho người đến cứu!”
Từ khu thành phố đến khu ngoại ô, mỗi con đường, trường học, cửa hàng và cả tòa nhà văn phòng, khắp nơi đều lắp thiết bị camera giám sát và nhân viên bảo vệ đi tuần tra, hơn nữa phần lớn đều thuộc về Long Phong Đặc Vệ. Bọn họ phối hợp với phía cảnh sát, cả đêm kiểm tra camera, thật sự muốn tìm được một người từng xuất hiện trong ống kính không phải chuyện khó, nhưng cần có thời gian.
May mắn là sau khi tin tức được gửi đi, rất nhanh đã có người phản ảnh ban ngày dường như từng thấy bé gái này, bởi vì bị sốt nên đã đến phòng khám tiêm thuốc. Bọn họ nhanh chóng xác định, bé gái kia chính là con gái của Bạch Tông Trạch.
“Bọn tôi cũng xác định tuyến đường của tội phạm bỏ trốn, hiện giờ gã ta đang…”
“Tôi đang theo dõi gã ta.”
Đoàn Tiêu tắt điện thoại: “Ngồi vững.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người một lát mới phản ứng lại anh đang nói chuyện với mình: “Được.”
Trong lòng cô có một dự cảm, quả nhiên, giây tiếp theo Đoàn Tiêu bỗng nhiên tăng tốc, hiển nhiên anh không định bí mật theo dõi nữa. Anh giẫm mạnh chân ga, lao thẳng về phía trước!
Vào thời gian này, trên con đường không có người đi lại, xe cũng rất ít, cuối cùng người kia đã phát hiện ra phía sau có xe đi theo mình, hơn nữa còn đi rất sát. Anh ta quay đầu, một tay cho vào trong người.
Sở Tiểu Điềm dựng tóc gáy, hét lên: “Anh ta đang rút súng!”
Đoàn Tiêu lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại!”
Sở Tiểu Điềm che mắt, trong tai chỉ nghe tiếng chân ga vang lên, âm thanh đó được phóng lớn trong đầu cô, khiến cả bộ não và cơ thể cô đều run lên bần bật!
Tiếp sau đó, Sở Tiểu Điềm cảm thấy thân xe rung mạnh, cơ thể cô lắc lư theo, từ trong khe hở của bàn tay, cô nhìn thấy Đoàn Tiêu đang xoay nhanh vô lăng, bởi vì dùng sức lên cơ bắp cánh tay căng cứng, khoảnh khắc tiếp theo, đạn bay lướt qua cửa xe!
Đoàn Tiêu hét lên: “Trình Nhượng!”
“Có!”
Trên con đường, hai chiếc xe việt dã màu đen từ một con đường khác lái nhanh tới, hai chiếc xe kia lái còn nhanh hơn cả Đoàn Tiêu, gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt bọn họ, một trái một phải kẹp chiếc xe mô tô ở giữa một cách dứt khoát, lưu loát!
Người lái xe mô tô đã phát hiện có người theo dõi mình từ lâu, nhưng không ngờ phía trước bỗng nhiên có hai chiếc xe lao tới, trong lúc hốt hoảng, anh ta muốn quay đầu bỏ chạy.
Đoàn Tiêu giẫm thắng xe, xoay nhanh vô lăng, chiếc xe bỗng chốc trượt về một bên, bánh xe và mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai, cứng rắn chặn con đường trốn thoát của anh ta!
Xe mô tô bị ép chỉ đành thắng lại, còn chưa dừng hẳn thì “đùng” một tiếng, đụng vào chiếc xe phía trước!
Từ hai chiếc xe có mười mấy người đàn ông đi xuống, người kia vừa chồm dậy đã bị Trình Nhượng đá vào ngực, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Mẹ kiếp!” Triệu Huy nhìn đầu xe bị xe mô tô đụng trúng, mắng một câu tục tĩu: “Thắng xe cũng không biết, đồ ngu à!”
Một người đàn ông xách người kia dậy, giơ nắm đấm đấm mạnh vào mặt anh ta: “Con mẹ nó, súng đâu? Lấy ra đi chứ!”
Người kia đã bị đánh đến ngơ ngác rồi, súng cũng không biết đã rớt ở đâu, vừa há miệng là phun máu.
“Mẹ nó, nếu như Thiệu Quang có mệnh hệ gì, ông đây lấy nửa mạng sống của mày trước.” Người đàn ông lạnh lùng nói: “Nửa mạng còn lại để mày ăn cơm tù.”
Từ phía xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Còn có người muốn đấm anh ta hai đấm, Đoàn Tiêu nói: “Được rồi!”
Anh đi tới, liếc nhìn người trên đất một cái và nói: “Giao người cho cảnh sát đi.”
“Được.”
“Vu Phong, Phi Phàm, hai người ở lại xử lý những vấn đề còn lại, những người khác trở về ngủ.”
“Vâng, thưa Sếp.”
Đoàn Tiêu lại dặn dò Trình Nhượng hai câu, rồi quay người muốn rời đi. Bỗng nhiên, anh nhớ ra gì đó, bèn nói: “Giờ này còn cửa hàng đồ ngọt nào mở cửa không?”
Trình Nhượng mơ màng nói: “Chắc không còn nữa rồi…”
Có người nói: “Vốn dĩ chợ đêm có, nhưng hôm nay xảy ra chuyện, lúc này chắc đã đóng cửa hết rồi.”
Hiển nhiên Đoàn Tiêu hỏi nhầm người rồi, mấy người đàn ông này làm gì biết chỗ nào có thể mua bánh ngọt lúc nửa đêm cơ chứ, hỏi bọn họ ăn khuya ở đâu ngon còn tạm được.
Mấy người này vừa lên xe đã có người gãi đầu, tò mò hỏi: “Theo tôi được biết, tổng giám đốc Đoàn chưa từng ăn đồ ngọt nào cả.”
“Suy nghĩ của Sếp, cậu đừng đoán.”
“Đúng rồi… Hình như tôi vừa nhìn thấy trên xe Sếp có người, còn là con gái đó.”
Mấy người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trong mắt của đối phương.
Trên xe của Đoàn Tiêu… có phụ nữ? Còn là vào giờ này?
Có người nuốt một ngụm nước bọt, những suy đoán trong đầu trở nên rối loạn, cuối cùng vẫn không kìm được mà dè dặt hỏi: “Cậu chắc chắn… Đó là người sao?”
Anh ta vừa nói xong đã bị Trình Nhượng vỗ đầu: “Nói cái gì thế! Không phải người thì là gì? Cô gái đó là người đã giúp gọi 120, còn đi cùng Thiệu Quang đến bệnh viện. Sếp phải đưa cô ấy về nhà, đừng nghĩ lung tung.”
Đám người bỗng chốc bừng tỉnh.
Như vậy mới hợp lý chứ.
Chuyện nửa đêm đưa con gái về nhà này, cho dù có cần thiết thì Đoàn Tiêu cũng chỉ dặn dò người khác làm, trừ khi có ngoại lệ. Xem ra cô gái đó chắc chắn là ngoại lệ rồi.
“Chắc cô ấy bị dọa không nhẹ đâu.” Triệu Huy nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của cô gái đó, lắc đầu nói: “Một người tội nghiệp.”
Sở Tiểu Điềm thực sự bị dọa không nhẹ, khoảnh khắc Đoàn Tiêu bảo cô nhắm mắt lại, cô vẫn luôn che mắt mình, cả trái tim căng thẳng đập thình thịch, cho đến khi xe dừng lại, một lúc sau cô vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Khi Đoàn Tiêu lên xe, cô vẫn co mình trên ghế ngồi, răng cắn chặt môi, cả khuôn mặt không chút hồng hào.
Trời biết chuyện này cô chỉ nhìn thấy trên TV, hôm nay không những tận mắt chứng kiến hai lần, còn ngồi ở ghế lái phụ, đích thân trải nghiệm một lần!
“Đã kết thúc rồi à?” Cô hỏi.
“Không sao rồi.” Đoàn Tiêu nói.
Chuyện này vẫn chưa thể kết thúc được, nó dính líu rất nhiều thứ, nhưng cho dù là chuyện gì thì cũng không liên quan đến cô gái này. Cô vốn dĩ là một người vô tội bị cuốn vào mà thôi.
Xe Land Rover và xe cảnh sát đi lướt qua nhau, Đoàn Tiêu gật đầu với Quý Xuyên.
Quý Xuyên nhìn thấy Sở Tiểu Điềm ở ghế lái phụ, mắt suýt thì nhảy ra ngoài.
Khi tiếp tục đi đường, cuối cùng Sở Tiểu Điềm đã không căng thẳng như thế nữa. Cô nhìn ra được Đoàn Tiêu còn đang suy nghĩ gì đó, trong khoảng thời gian đó anh trả lời hai cuộc điện thoại.
Cô không làm phiền anh, nghiêng đầu sang một bên, ngủ thiếp đi.
Đúng vậy, cô ngủ say rồi.
Ở trong nhà cả một đêm lăn qua lăn lại vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ, dưới tình huống này lại có thể ngủ dễ dàng như vậy cũng là kỳ tích.
Có điều, cô tỉnh cũng nhanh, khoảng mười mấy phút, tiếng cửa xe đóng lại đã làm cô thức giấc. Lúc cô đang mơ mơ hồ hồ không biết mình là ai, đang ở đâu, bỗng nhiên cảm thấy có người nhét đồ vào người mình.
Sau đó, âm thanh khởi động xe lại vang lên.
Đoàn Tiêu nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, đến nơi sẽ gọi cô.”
Thế là Sở Tiểu Điềm lại bắt đầu mơ hồ, buồn ngủ thì buồn ngủ đó, có điều cô không ngủ được. Cô cúi đầu nhìn, trong lòng có thêm một túi giấy.
Là túi đóng gói của một quán cà phê, bên trong là bánh kem mousse vị xoài được đóng gói trong hộp, còn có một bình socola đã được hâm nóng.
Cô suy nghĩ, xác định bản thân không xuống xe mua đồ.
Giống như bỗng nhiên nhận được món quà của ông già Noel, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là bản thân đang nằm mơ, suy nghĩ thứ hai vẫn là đang nằm mơ.
Nếu không, chỉ có một khả năng không thể nào xảy ra, chính là bánh kem này là Đoàn Tiêu mua cho cô.
… Hay là, anh mua cho mình hoặc cho người khác, tạm thời để ở chỗ cô?
Sở Tiểu Điềm nhắm mắt, một lúc sau cô lén hé mở một đường nhỏ, dè dặt nhìn người đàn ông đang lái xe một cái.
So với gương mặt u ám lúc nãy, hiển nhiên giờ đây anh đã thả lỏng hơn rất nhiều. Một tay anh cầm vô lăng, một tay khác tùy tiện gác trên cửa sổ, ngón tay chống cằm, gương mặt toát ra vẻ lười biếng.
Cho dù anh đối mặt với tội phạm hung ác thì khuôn mặt anh cũng lạnh lùng một cách lạ thường, anh vẫn mang dáng vẻ ung dung như thế. Trên người của người đàn ông này tràn đầy sức hút khiến người ta rung động.
Cô nghĩ đến những nam chính trong truyện ngôn tình mà bản thân dùng từng viết kia.
Trong mắt cô đó đã là nhân vật chính hoàn hảo mà cô có thể tạo ra được. Vậy mà, ở trước mặt Đoàn nhiều thì những nhân vật đó đều thua anh về mọi mặt.
Nếu như có một ngày, anh trở thành nam chính của người nào đó, vậy thì người kia nhất định rất may mắn nhỉ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.