Sở Tiểu Điềm căng thẳng, cơ thể vừa mới thả lỏng lại trở nên căng cứng.
Cũng may Đoàn Tiêu dường như không phát hiện cô nhìn lén mình, một lúc sau Sở Tiểu Điềm mới nghe thấy anh trầm giọng hỏi: “Lạnh không?”
Sở Tiểu Điềm muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng nghĩ đến những cây kim trên đỉnh đầu, cô vội vàng lên tiếng: “Không lạnh.”
Anh không nói chuyện nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Đoàn Tiêu cứ thế ngồi im lặng bên giường, cho đến khi bác sĩ quay lại.
“Người này là… anh trai em?” Vốn dĩ bác sĩ muốn hỏi có phải bạn trai của cô không, nhưng nhìn thấy người đàn ông này quá đỗi lạnh lùng, cô ấy sợ nói sai sẽ rất ngượng ngùng: “Lần này bốc ít thuốc cho em, về nhớ uống nhé, bây giờ đi lấy à?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, định nói không phải, nhưng Đoàn Tiêu đã đứng dậy và nói: “Tôi đi lấy cho.”
“Cầm đơn thuốc này đến phía trước đóng tiền, qua cửa sổ bên cạnh lấy thuốc.”
“Cảm ơn.”
Đoàn Tiêu vừa đi khỏi, gương mặt của Sở Tiểu Điềm cuối cùng đã đỏ lên một cách rõ ràng: “Bác sĩ, anh ấy không phải anh trai em.”
Cô làm gì may mắn có một người anh trai tốt như thế.
“Chị biết là không phải.” Bác sĩ Lưu cười nói: “Hai tụi em nào có giống anh em, là bạn trai em phải không?”
Sao có thể!
Sở Tiểu Điềm đỏ bừng tai: “... Cũng không phải!”
Bác sĩ Lưu cười nói: “Bây giờ không phải, nhưng chưa biết sau này có phải hay không. Được rồi, đến giờ rồi, chị rút kim cho em.”
Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848451/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.