Sở Tiểu Điềm căng thẳng, cơ thể vừa mới thả lỏng lại trở nên căng cứng.
Cũng may Đoàn Tiêu dường như không phát hiện cô nhìn lén mình, một lúc sau Sở Tiểu Điềm mới nghe thấy anh trầm giọng hỏi: “Lạnh không?”
Sở Tiểu Điềm muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng nghĩ đến những cây kim trên đỉnh đầu, cô vội vàng lên tiếng: “Không lạnh.”
Anh không nói chuyện nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Đoàn Tiêu cứ thế ngồi im lặng bên giường, cho đến khi bác sĩ quay lại.
“Người này là… anh trai em?” Vốn dĩ bác sĩ muốn hỏi có phải bạn trai của cô không, nhưng nhìn thấy người đàn ông này quá đỗi lạnh lùng, cô ấy sợ nói sai sẽ rất ngượng ngùng: “Lần này bốc ít thuốc cho em, về nhớ uống nhé, bây giờ đi lấy à?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, định nói không phải, nhưng Đoàn Tiêu đã đứng dậy và nói: “Tôi đi lấy cho.”
“Cầm đơn thuốc này đến phía trước đóng tiền, qua cửa sổ bên cạnh lấy thuốc.”
“Cảm ơn.”
Đoàn Tiêu vừa đi khỏi, gương mặt của Sở Tiểu Điềm cuối cùng đã đỏ lên một cách rõ ràng: “Bác sĩ, anh ấy không phải anh trai em.”
Cô làm gì may mắn có một người anh trai tốt như thế.
“Chị biết là không phải.” Bác sĩ Lưu cười nói: “Hai tụi em nào có giống anh em, là bạn trai em phải không?”
Sao có thể!
Sở Tiểu Điềm đỏ bừng tai: “... Cũng không phải!”
Bác sĩ Lưu cười nói: “Bây giờ không phải, nhưng chưa biết sau này có phải hay không. Được rồi, đến giờ rồi, chị rút kim cho em.”
Sở Tiểu Điềm không dám nói chuyện nữa, sau khi bác sĩ rút kim xong, cô cẩn thận sờ tóc của mình, chỉ sợ sót cây kim nào trên đầu.
Bác sĩ Lưu cười xấu xa: “Yên tâm đi, một cây cũng không để lại cho em đâu.”
Sở Tiểu Điềm cười ngại ngùng, rất lâu cô không châm cứu rồi, hôm nay là ngày đầu tiên nên cô vẫn chưa thích nghi lắm.
Cô mang giày, đứng dậy, đầu tiên là vặn chiếc cổ cứng ngắc của mình, rồi cử động cổ tay và cổ chân tê ran.
Cô quá căng thẳng, giữ nguyên một tư thế căng cứng lâu nên cả người đều hơi tê.
“Chị cho em thuốc trị mất ngủ, có mười lần uống, mỗi ngày dùng nồi sắc hai mươi phút, uống vào buổi tối.”
“Vâng ạ, em cảm ơn.”
Lúc cô đi ra, Đoàn Tiêu đã lấy xong thuốc, đợi ở đó.
“Thuốc bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển Wechat…” Sở Tiểu Điềm đã không còn thói quen mang theo tiền mặt từ lâu, lời nói đến miệng mới nhớ ra anh không có tài khoản Wechat, vội vàng nói: “Lần sau tôi… đưa tiền mặt cho anh.”
“Không cần đâu, đi thôi.”
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm muốn cầm thuốc, nhưng Đoàn Tiêu không cho.
Cô đi cạnh anh, vừa đưa tay xoa chiếc cổ cứng ngắc thì cảm thấy ánh mắt anh rơi trên người mình.
Sở Tiểu Điềm lập tức nhớ đến lần trong bệnh viện, khi cô bị trật cổ là Đoàn Tiêu vừa di chuyển sự tập trung của cô vừa giúp cô bẻ lại khớp cổ. Tiếng “rắc” kia… Cô căng thẳng sẽ lùi về sau hai bước theo bản năng, ôm cổ mình, lắc đầu nói: “Không có, cổ tôi không bị trật!”
Hai người bỗng dưng kéo dãn khoảng cách, Đoàn Tiêu không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy, anh hơi ngẩn người, dường như cảm thấy hơi buồn cười: “Cô tưởng tôi muốn làm gì?”
Sở Tiểu Điềm đỏ bừng mặt: “Tôi, tôi cho rằng… Không, tôi không nghĩ gì cả!”
Trời ạ, ai đến cứu đứa ngốc căng thẳng sẽ không biết nói chuyện này đi!
Cô quay người, cúi đầu đi ra bên ngoài, chưa đi được mấy bước đã bị người đàn ông tóm lấy cánh tay từ phía sau.
Động tác của anh rất nhẹ, nhưng đủ khiến Sở Tiểu Điềm dừng bước, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện vậy mà bản thân suýt đụng vào biển hiệu trước cửa.
Sở Tiểu Điềm: “...” Cô thật sự không cố ý.
Đoàn Tiêu buông cô ra, khẽ nói: “Nhìn đường.”
“... Ừm.” Cô đã không còn can đảm nhìn biểu cảm trên mặt Đoàn Tiêu nữa, lần này cũng không dám không nhìn đường, nghiêm túc đi tới bên cạnh xe.
May thay Karl đã hóa giải sự ngượng ngùng này, bởi vì Karl vừa nhìn thấy cô thì bám lấy chân cô, nằm xuống.
Hiệu quả của việc châm cứu đến rất nhanh, sau khi ngồi lên xe, tâm trạng thả lỏng thì cô cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.
Cô gần như đã một tuần không ngủ ngon giấc, tối qua có Karl bên cạnh, tốt xấu gì cũng ngủ được mấy tiếng đồng hồ, nhưng hoàn toàn không đủ để bù đắp những giấc ngủ bị thiếu kia.
Chẳng bao lâu, đầu qcô bắt đầu nghiêng dần sang một bên.
Karl không hổ là chó bảo vệ có trí thông minh vượt trội, nó vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của Sở Tiểu Điềm, vừa trông thấy cô gặp “nguy hiểm” thì vội vàng leo lên, khi đầu của Sở Tiểu Điềm sắp nghiêng sang một bên, nó dùng đầu của mình để đỡ cằm cô.
Đoàn Tiêu duỗi tay, Karl lùi về sau một bước, cằm của Sở Tiểu Điềm nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông.
Gương mặt đầy hơi thở thiếu nữ của Sở Tiểu Điềm sau khi mất đi vẻ mũm mĩm vào nhiều năm trước thì đã trông nhỏ nhắn hơn và cũng khiến cô trông càng trẻ trung, cằm cũng nhọn, một tay của người đàn ông có thể nắm lấy một cách dễ dàng.
Cô cũng thực sự ngủ thoải mái dưới tác dụng của châm cứu, không ngờ như vậy mà cũng không tỉnh lại, chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân dựa vào “chiếc gối” vừa cứng vừa ấm áp, nhưng rất dễ chịu, cô không kìm được mà còn cọ một cái.
Có phải là “chiếc gối” mà Úy Lam tặng cho cô không?
Nhưng cảm giác… hình như không giống lắm.
Bỏ đi, cô buồn ngủ quá, dù là ai tặng thì cứ ngủ trước rồi tính.
Kỳ lạ là cô bị suy nhược thần kinh và tật xấu có chút tiếng động sẽ thức giấc, còn lạ giường, vậy mà không ngờ giấc ngủ này rất ổn định và dài hơn bình thường. Đến khi cô tỉnh lại, cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Cô cho rằng bản thân đang ngủ trên giường, vừa mở mắt thì phát hiện bản thân đang ở trên xe, cô trở nên ngơ ngác.
… Tôi là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ngủ rồi?
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, cúi đầu nhìn thấy áo khoác nam đắp trên người mình.
Là áo của Đoàn Tiêu.
Cô ngẩn người, lúc này mới nhớ ra mình ở trên xe của Đoàn Tiêu, nhưng hiện giờ chỉ có mình cô.
Có lẽ vì đã lâu không ngủ ngon, mặc dù giấc ngủ này không dài, nhưng chất lượng tương đối tốt, lúc tỉnh táo cô có cảm giác sảng khoái tinh thần vì được ngủ đủ giấc.
Cô nhớ đến lần trước ôm áo Đoàn Tiêu dường như cũng ngủ rất ngon… Vậy, lẽ nào là vì…
Cô nhìn áo của Đoàn Tiêu.
Sở Tiểu Điềm, nhất định là mày suy nghĩ nhiều rồi! Ngủ ngon là vì đi châm cứu, không liên quan gì đến quần áo của người ta cả!
Sở Tiểu Điềm đẩy cửa xe, đi xuống, không ngờ Karl đang canh chừng ở ngoài cửa, cách đó không xa còn có một người mặc đồng phục bảo vệ, giống như đang đứng canh gác ở đó, nghe thấy tiếng động cô bước xuống xe thì quay người lại.
“Cô Sở, cô tỉnh rồi.”
Sở Tiểu Điềm lập tức phản ứng lại, chắc chắn là Đoàn Tiêu bảo anh ấy đứng canh ở đây.
“Tổng giám đốc Đoàn đang họp, tôi dẫn cô đến sân huấn luyện chó nhé.”
“Được, cảm ơn anh.”
Sở Tiểu Điềm đến nơi huấn luyện Tuyết Cầu, từ phía xa đã nhìn thấy nó ở cùng với huấn luyện viên, quan hệ rất vui vẻ. Nhưng khi Tuyết Cầu nhìn thấy Sở Tiểu Điềm, nó bỗng chốc ngẩn người, ngay cả mệnh lệnh tay của huấn luyện viên cũng không nhìn, vừa sủa gâu gâu vừa chạy như điên về phía cô.
Sở Tiểu Điềm ngồi xổm xuống, nó nhảy cẫng vào trong lòng cô, liều mạng xoay vòng, cổ họng phát ra tiếng kêu ư ư, dáng vẻ vừa ấm ức vừa vui vẻ.
“Ngoan, ngoan.”
Sở Tiểu Điềm ôm nó dỗ dành một lúc mới xong, Tuyết Cầu nhìn thấy Karl thì hung dữ nhe răng với nó, sau đó vùi đầu vào lòng Sở Tiểu Điềm.
“Tuyết Cầu, em phải trở thành bạn tốt với Karl đó.”
Tuyết Cầu ấm ức muốn chết: “Hu… Gâu!”
Karl ngẩng đầu nhìn Tuyết Cầu đang làm nũng trong lòng Sở Tiểu Điềm, nó bỗng nhiên đứng thẳng dậy, dùng mũi cọ vào đầu của Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu giật mình, run rẩy, rúc mình vào người Sở Tiểu Điềm. Hai móng vuốt của nó liều mạng kéo lấy áo của Sở Tiểu Điềm, cô dở khóc dở cười: “Được rồi, được rồi. Karl không phải muốn cắn em đâu, nó đang chọc em đó. Karl còn lâu mới bắt nạt kẻ yếu, đúng không Karl?”
Karl vẫy đuôi.
Huấn luyện viên cười nói: “Khả năng chấp nhận của Tuyết Cầu không tồi, chỉ là quá dính chủ và thiếu cảm giác an toàn. Hôm qua sau khi cô đi khỏi, nó cuống cuồng cả một lúc.”
Đây có lẽ là tính cách chung của Tuyết Cầu và cô chăng, Sở Tiểu Điềm nghĩ thầm.
Chỉ mỗi điểm dính người này là cô không có, bởi vì ít nhất đến hiện giờ cô vẫn chưa có người để dính lấy.
Sở Tiểu Điềm ôm Tuyết Cầu nói chuyện hồi lâu với huấn luyện viên, anh ta còn cho cô xem vài clip huấn luyện Tuyết Cầu. Sở Tiểu Điềm vừa xem vừa không kìm được cười, cười mãi cười mãi lại có hơi đau lòng.
Có thể nhìn ra được, thực ra Tuyết Cầu cũng đang cố gắng.
Đặc biệt là khi huấn luyện viên nói một câu: “Tuyết Cầu, đợi em huấn luyện xong là có thể nhanh chóng trở về gặp chị Sở Tiểu Điềm của em rồi.”
Cô nhìn thấy Tuyết Cầu nghiêng đầu, dường như rất nhạy cảm với ba chữ “Sở Tiểu Điềm” này, sau đó nó kích động sủa hai tiếng.
Mắt Sở Tiểu Điềm hơi ửng hồng.
Trong căn cứ còn có rất nhiều chó khác nhau, bao gồm con chó Doberman đến kết bạn với Tuyết Cầu.
Có điều, đừng trông thấy bọn chúng trông rất ngoan ngoãn mà xem thường, vào lúc nguy cấp bọn chúng đều phát huy tác dụng tốt nhất cho chủ nhân của mình.
Sở Tiểu Điềm không hy vọng Tuyết Cầu lợi hại như bọn chúng. Lúc nhỏ nó phải chịu khổ lang thang bên ngoài, cô chỉ mong rằng trong cuộc sống sau này, Tuyết Cầu có thể sống vui vẻ dưới sự nuông chiều của cô và Lạc Bắc Sương là đủ.
Trong phòng họp.
Người vốn đang nói chuyện bỗng dừng lại, nhìn Đoàn Tiêu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đoàn Tiêu đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn ra bên ngoài, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
“Tổng giám đốc Đoàn?”
“Sếp đang suy nghĩ gì thế.” Người bên cạnh nói thì thầm.
“Ai mà biết, chắc có chuyện quan trọng gì đó cần phải đưa ra quyết định chăng.”
Mỗi lần Đoàn Tiêu im lặng như vậy, khi anh lên tiếng lần nữa đều sẽ đưa ra quyết định quan trọng.
Cả tập đoàn Long Phong Đặc Vệ, cộng thêm quản lý cấp cao của công ty con có hơn trăm người, tổng cộng mười mấy bộ phận nghiệp vụ, Đoàn Tiêu không quản lý hết từng bộ phận, nhưng không nghi ngờ gì, anh chính là người có quyền đưa ra quyết định nhất, vì vậy mỗi một câu anh nói ra đều có sức uy h**p tuyệt đối.
Lúc này mọi người đều đợi anh lên tiếng, cho đến khi anh quay người lại, tất cả mọi người đều nhìn anh.
“Nghiêm Nặc.” Anh nói: “Lặp lại lời anh vừa nói lần nữa.”
Nghiêm Nặc ngẩn người, thầm nghĩ những lời mình mới nói chắc không có vấn đề gì chứ? Nghe giọng điệu nói chuyện này cũng không giống như không vui, lẽ nào vừa rồi tổng giám đốc Đoàn mất tập trung rồi? Hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì?
Sở Tiểu Điềm đặt Tuyết Cầu xuống, vừa rồi cô nghe thấy chuông nhắc nhở có tin nhắn.
Trước kia chuông báo tin nhắn như vậy thường là một số quảng cáo hoặc tin nhắn hệ thống, thông thường cô sẽ không đọc vội.
Nhưng hiện giờ thì khác, bởi vì có một người dùng cách này để liên lạc với cô.
Hơn nữa người này còn rất quan trọng.
Cô mở tin nhắn, nhưng đây không phải tin nhắn của Đoàn Tiêu, mà là tin nhắn của ngân hàng.
Cô nhìn thời gian, cứ đến cuối tháng là cô nhận được một tin nhắn như vậy.
Sở Tiểu Điềm tùy tiện đọc tin nhắn, rồi tắt đi.
Mà một lúc sau cô cảm thấy không bình thường, vội vàng mở tin nhắn ra, đến khi nhìn rõ dòng chữ bên trên, cô ngẩn người.
Trình Nhượng biết hôm nay Sở Tiểu Điềm đến, cho nên sau khi rời khỏi sân huấn luyện đã đi qua xem cô và Tuyết Cầu. Từ phía xa anh ta đã nhìn thấy Tuyết Cầu đang chạy quanh chân của Sở Tiểu Điềm, hai chân kia bám lấy muốn cô ôm, Karl ngồi bên cạnh nhìn bọn họ.
Nhưng Sở Tiểu Điềm thì nhìn điện thoại ngẩn ngơ, ngay cả Tuyết Cầu cũng không quan tâm.
Trình Nhượng nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lắm, anh ta cau mày, bước nhanh tới, gọi cô: “Tiểu Điềm!”
Sở Tiểu Điềm rõ ràng bị giật mình, lúc ngẩng đầu lên trông cô vẫn còn hơi ngơ ngác.
Trình Nhượng thấy cô bị hoảng sợ, vội vàng nhỏ giọng nói: “Em sao thế?”
“Anh Trình.” Sở Tiểu Điềm hơi hoảng hốt: “Có lẽ em có chút chuyện gấp… phải ra ngoài một chuyến.”
“Chuyện gấp? Đi đâu thế, anh đưa em đi, bên này cũng không tiện bắt xe.”
Sở Tiểu Điềm sợ làm phiền anh ta: “Bây giờ anh còn đang trong giờ làm việc à?”
“Không sao, hôm nay anh huấn luyện người ta, giờ huấn luyện xong rồi nên không có việc gì nữa. Đi thôi, anh đưa em đi.”
“Vậy cảm ơn anh nhé.”
Sở Tiểu Điềm ngồi xổm xuống nói với Tuyết Cầu: “Cục cưng à, chị có việc phải đi rồi. Em ngoan ngoãn ở đây, nghe lời chú huấn luyện viên nhé, được không?”
Tuyết Cầu được cô xoa đầu, thoải mái nheo mắt lại, vẫy đuôi.
Sở Tiểu Điềm do dự nói: “Còn Karl…”
Trình Nhượng nói: “Karl ở lại đây làm vệ sĩ của Tuyết Cầu nhà em. Không sao, nó không đi lung tung đâu. Lát nữa anh kêu người nói với Sếp một tiếng là được.”
Sở Tiểu Điềm vốn dĩ nghĩ Đoàn Tiêu đang họp, không tiện làm phiền anh, nghe Trình Nhượng nói như vậy cô mới yên tâm.
Huấn luyện viên đi tới dắt Tuyết Cầu đi, Karl trông như muốn đi theo Sở Tiểu Điềm, Trình Nhượng ra hiệu tay bảo nó ở lại, nó chần chừ một lúc, vẫn đi sát bên cạnh Sở Tiểu Điềm.
Trình Nhượng ngạc nhiên nói: “Là Sếp bảo nó đi theo em phải không, vậy thì phiền phức rồi.”
Người thân thiết với Karl như Trình Nhượng cũng có thể khiến nó nghe theo một số mệnh lệnh đơn giản, nhưng nếu Đoàn Tiêu ra lệnh cho nó đi theo Sở Tiểu Điềm, nó sẽ đi theo cô mãi.
Cuối cùng vẫn là Sở Tiểu Điềm nói với nó một câu: “Karl, em đi tìm chủ nhân của mình đi, chị có việc gấp phải đi rồi.”
Trình Nhượng sờ người mình, hay lắm, anh ta lại không mang chìa khóa xe rồi.
Anh ta cầm lấy cái còi trước ngực thổi một tiếng, trên lầu dưới lầu bỗng chốc có rất nhiều người nhìn về chỗ họ, Trình Nhượng lớn tiếng nói: “Ai mang chìa khóa xe thế, cho tôi mượn lái nào!”
“Đợi chút nha, sĩ quan huấn luyện Trình.”
Không ít người bắt đầu tìm chìa khóa xe.
Triệu Huy ló đầu ra: “Cậu muốn đi đâu thế?” Sau đó ném chìa khóa xe từ tầng hai xuống cho anh ta.
Triệu Huy nhìn thấy Sở Tiểu Điềm cũng theo lên xe, bỗng chốc trợn mắt: “Cậu muốn đưa cô Sở đi đâu thế. Sĩ quan huấn luyện Trình, cẩn thận tôi méc Sếp đó!”
Trình Nhượng ra hiệu anh ta mau cút, không quan tâm anh ta nữa mà quay người lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Đoàn Tiêu vừa mới họp xong thì nghe thấy tiếng sủa của Karl ở trước cửa, có người mở cửa, Karl lập tức chạy tới bên cạnh anh: “Gâu!”
Nghiêm Nặc nói: “Sao Karl hấp tấp vậy?”
Đoàn Tiêu ngồi xổm xuống, tay khẽ đặt lên đầu nó, để nó bình tĩnh lại, rồi hỏi nó: “Người đâu?”
Karl sủa một tiếng, quay người chạy đi.
Đoàn Tiêu chau mày.
Triệu Huy đang nói chuyện điện thoại ồn ào với người ta ở hành lang, quay đầu nhìn thấy Đoàn Tiêu từ trên lầu đi xuống.
Đầu óc anh ta cũng không biết bị chập thế nào, nói một câu: “Sếp, tên nhóc Trình Nhượng kia cướp cô gái Tiểu Điềm của anh đi mất rồi!”
Giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy sắc mặt Đoàn Tiêu nghiêm lại, đứng ở trên cầu thang nhìn anh ta.
“Cô ấy là của tôi từ khi nào?”
Giọng điệu của anh rất trầm thấp, bởi vì anh đứng ngược sáng nên cả người cũng trở nên u ám lạ thường.
Thực ra vừa rồi Triệu Huy nói xong câu nói kia cũng ngốc cả rồi, lúc này ngay cả điện thoại cũng không quan tâm nữa, anh ta vội vàng bỏ điện thoại xuống, nặn ra một nụ cười ngượng ngùng: “Sếp, em nói bừa đó, anh đừng coi là thật.”
Đoàn Tiêu nheo mắt, đáy mắt đen thui tỏa ra hàm ý khó nói nên lời.
… Tiêu rồi, tôi xong đời rồi, tôi chết thật rồi, Triệu Huy thầm nghĩ trong tuyệt vọng.
Một lúc sau, cuối cùng Đoàn Tiêu từ từ lên tiếng: “Karl.”
Giây tiếp theo, Karl ló đầu trên cầu thang, nó gần như hiểu được ý nghĩa trong giọng điệu của Đoàn Tiêu ngay lập tức, nó hung dữ sủa một tiếng, rồi lao về phía Triệu Huy.
Triệu Huy vắt chân bỏ chạy: “Sếp, em sai rồi!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.