Sợ hãi.
Anh là đang hỏi cô có sợ hay không.
Trên thế giới này, có mấy người biết cô nhát gan, nhưng trong số đó chưa từng có ai sẽ gửi tin nhắn hỏi cô có sợ hay không.
Cô nhớ đến buổi tối hôm cúp điện, anh dẫn theo Karl leo mười một tầng lầu, nhỏ giọng an ủi cô trong điện thoại, còn để Karl canh giữ cô một đêm.
Cô cầm điện thoại, trong lòng có cảm giác khó nói, nhưng cô không biết nên nói gì.
Lúc cô đang ngẩn ngơ, điện thoại lại rung lên.
Lần này là gọi điện.
Sở Tiểu Điềm ngây ra một lúc, rồi nghe máy.
“Đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Cô lên tiếng mới phát hiện cổ họng của mình hơi khàn, nhưng rõ ràng cô không muốn khóc: “Tôi ở nhà mẹ.”
Nhưng cho dù cô có thể kìm nén, Đoàn Tiêu vẫn nghe ra được cảm xúc không bình thường của cô: “Cô sao vậy?”
“Tôi không sao… Chỉ là nhớ Tuyết Cầu, cũng nhớ Karl rồi.”
Đoàn Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Bọn chúng cũng nhớ cô.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Sở Tiểu Điềm che miệng, hơi buồn cười, lại hơi muốn khóc.
Tuyết Cầu giống như con của cô, một ngày không gặp thì sẽ nhớ nhung, còn Karl…
Karl là chó bảo vệ của Đoàn Tiêu, trên người nó có rất nhiều đặc trưng thuộc về chủ nhân của mình, phần lớn thời gian nó đều im lặng, mạnh mẽ và bền bỉ, nhưng đôi lúc nào đó, nó sẽ toát ra sự dịu dàng đặc biệt.
Cô không thể nào kháng cự được Karl, cũng giống như cô không cách nào chống đỡ được người đàn ông này.
Anh chỉ cần một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848453/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.