🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sợ hãi.

Anh là đang hỏi cô có sợ hay không.

Trên thế giới này, có mấy người biết cô nhát gan, nhưng trong số đó chưa từng có ai sẽ gửi tin nhắn hỏi cô có sợ hay không.

Cô nhớ đến buổi tối hôm cúp điện, anh dẫn theo Karl leo mười một tầng lầu, nhỏ giọng an ủi cô trong điện thoại, còn để Karl canh giữ cô một đêm.

Cô cầm điện thoại, trong lòng có cảm giác khó nói, nhưng cô không biết nên nói gì.

Lúc cô đang ngẩn ngơ, điện thoại lại rung lên.

Lần này là gọi điện.

Sở Tiểu Điềm ngây ra một lúc, rồi nghe máy.

“Đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Cô lên tiếng mới phát hiện cổ họng của mình hơi khàn, nhưng rõ ràng cô không muốn khóc: “Tôi ở nhà mẹ.”

Nhưng cho dù cô có thể kìm nén, Đoàn Tiêu vẫn nghe ra được cảm xúc không bình thường của cô: “Cô sao vậy?”

“Tôi không sao… Chỉ là nhớ Tuyết Cầu, cũng nhớ Karl rồi.”

Đoàn Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Bọn chúng cũng nhớ cô.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Sở Tiểu Điềm che miệng, hơi buồn cười, lại hơi muốn khóc.

Tuyết Cầu giống như con của cô, một ngày không gặp thì sẽ nhớ nhung, còn Karl…

Karl là chó bảo vệ của Đoàn Tiêu, trên người nó có rất nhiều đặc trưng thuộc về chủ nhân của mình, phần lớn thời gian nó đều im lặng, mạnh mẽ và bền bỉ, nhưng đôi lúc nào đó, nó sẽ toát ra sự dịu dàng đặc biệt.

Cô không thể nào kháng cự được Karl, cũng giống như cô không cách nào chống đỡ được người đàn ông này.

Anh chỉ cần một câu nói đơn giản đã có thể khiến cảm xúc cô kìm nén rất lâu bỗng chốc sụp đổ một cách dễ dàng.

Thực ra cô rất muốn nói người cô nhớ còn có hai người nữa.

Một là bố, một là anh.

“Khóc rồi à?” Bỗng nhiên Đoàn Tiêu nói.

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Không có, tôi không khóc, tôi chỉ… Hơi sợ hãi.”

Cô nói xong thì có chút rầu rĩ: “Xin lỗi, tôi nhát gan quá rồi.”

“Mỗi người đều có thứ bản thân sợ hãi.”

“Anh thì sao? Anh cũng có à?”

Sở Tiểu Điềm nói xong mới nhận qua câu nói này của mình quá đường đột, vừa định nói xin lỗi thì bỗng nhiên nghe thấy Đoàn Tiêu nói: “Có.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người một lúc.

“Cô quên lấy thuốc rồi.” Đoàn Tiêu khẽ nói.

Nghe anh nói Sở Tiểu Điềm mới nhớ ra thuốc trị mất ngủ mà bác sĩ kê cho cô đã để quên trên xe anh rồi.

“Á, tôi quên mất.”

“Ở chỗ tôi không mất được.” Đoàn Tiêu hỏi cô: “Khi nào quay lại?”

“Nếu không có việc gì, chắc hai ngày nữa là về rồi.”

Cho đến khi nằm lên giường, sắp chìm vào giấc ngủ, Sở Tiểu Điềm còn đang nghĩ, Đoàn Tiêu sẽ sợ thứ gì?

Mỗi người đều có thứ sợ hãi trong lòng, nhưng cô rất khó tưởng tượng người đàn ông mạnh mẽ như thế sợ gì.

Ngày hôm sau, Sở Tiểu Điềm thức dậy viết truyện một lúc, nhưng phát hiện ở đây cô vẫn không thể nào tịnh tâm viết được.

“Mẹ, buổi chiều con đi về nhé.”

Lương Ngọc ngạc nhiên nói: “Về sớm như thế làm gì? Vừa hay hôm nay có khách đến, con tạm thời đừng đi.”

Khó khăn lắm mới về một chuyến, Lương Ngọc nào có để cô đi sớm như vậy. Vừa hay buổi chiều trong nhà có họ hàng đến, có người lớn cũng có trẻ con, Lương Ngọc kéo Sở Tiểu Điềm đi gặp người ta.

Sở Tiểu Điềm sợ nhất là đối phó với họ hàng không thân quen, đặc biệt phần lớn họ hàng còn là bên nhà họ Du.

“Đã hai mươi ba rồi à? Thật sự không nhìn ra được, giống như cô gái mười tám tuổi vậy.”

Lương Ngọc cười nói: “Đúng đó, con gái giống tôi, trông nhỏ tuổi.”

“Kết hôn chưa? Có con chưa?”

Lương Ngọc lắc đầu: “Vẫn chưa, mới bao nhiêu tuổi chứ, không vội.”

Mặc dù bà hy vọng Sở Tiểu Điềm có thể yêu đương, nhưng người khác hỏi tới thì bà vẫn bảo vệ con gái.

Nhân lúc họ hàng bị cặp sinh đôi thu hút, Sở Tiểu Điềm đi lên lầu, vừa mới thở phào thì điện thoại đổ chuông nhắc nhở.

Chuông nhắc nhở này là của email, Sở Tiểu Điềm vội vàng mở ra đọc.

Là email bố cô gửi tới!

Con gái cưng, bố không sao, con đừng lo. Số tiền kia vốn dĩ là tiền tiêu vặt bố chuyển cho con, con muốn tiêu thế nào thì tiêu, không cần tiết kiệm giùm bố.

Tạm thời bố không thể về được, con phải chăm sóc tốt cho bản thân đó.

Đọc xong mấy câu ngắn gọn, nhưng Sở Tiểu Điềm lại không thể nào yên tâm được.

Nếu ông bình an vô sự, tại sao không gọi điện cho cô? Trước kia, nếu cô gửi email qua, cho dù ông không mở video call, cũng sẽ gọi điện báo bình an cho cô.

Tại sao tạm thời không về được? Là vì quá bận rộn, hay bị chuyện gì giữ chân lại?

Sở Tiểu Điềm lại gửi một email trả lời ông và ở cuối nói muốn gọi điện với ông, nhưng đợi cả chiều ông vẫn không trả lời lại.

Dưới lầu vẫn còn họ hàng, đã chuẩn bị ăn cơm rồi. Sở Tiểu Điềm không có tâm trạng ăn cơm, cuối cùng vẫn gọi điện cho Lạc Bắc Sương.

Lạc Bắc Sương nói: “Trước mắt cậu đừng lo lắng, biết đâu hiện giờ bố câu đang ở nơi nào đó hẻo lánh, hoặc là ở trên biển, không có tín hiệu, cho nên mới không thể gọi điện cho cậu.”

“Cậu có thể điều tra địa chỉ IP của email không? Tớ muốn biết ông ấy đang ở đâu.”

“Được.”

Tốc độ của Lạc Bắc Sương rất nhanh, sau khi cô ấy đăng nhập vào email của cô, chưa đến mười phút đã gọi lại cho cô.

“Tiểu Điềm, cậu cảm thấy ông ấy ở đâu?”

“Ở thủ đô của nước J à? Hoặc là trên biển? Không kiểm tra được à?”

“Không.” Giọng điệu của Lạc Bắc Sương hơi nặng nề: “Hiện giờ ông ấy rất có khả năng đang ở một thành phố của nước K.”

Sở Tiểu Điềm giật mình nói: “Nước K?”

Nước K là một quốc gia nhỏ gần biển, kinh tế ở đó không hề phát triển, hơn nữa rất nhiều mặt đều lạc hậu. Khoảng thời gian trước, nghe thời sự nói trong nước còn xảy ra bạo động, rất nhiều người Trung Quốc đều phải rút khỏi đó.

“Tạm thời cậu đừng nghĩ nhiều, bây giờ vẫn chưa chắc chắn gì cả, biết đâu bố cậu đến đó công tác làm ăn, bây giờ đang trên đường trở về nước J rồi. Đợi thêm chút nữa đi, nếu không được thì nghĩ cách sau.”

Nhưng cho dù Lạc Bắc Sương an ủi cô như vậy, Sở Tiểu Điềm vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Cô không kìm được mà suy nghĩ bố ở đất nước xa xôi có phải gặp nguy hiểm gì rồi hay không, hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó, ngay cả liên lạc cũng không liên lạc được.

Buổi tối, Lương Ngọc gọi cô ăn cơm, cô không có tâm trạng, vốn dĩ cô muốn nói với bà nhưng lại do dự một lúc.

Mấy năm nay sức khỏe của Lương Ngọc không được tốt lắm, khoảng thời gian trước làm phẫu thuật vừa mới hồi phục. Tuy rằng hiện giờ Lương Ngọc đặt hết tâm trí vào gia đình này, nhưng bà và Sở Hàn Giang, từ phương diện khác mà nói, là người thân, cũng là bạn bè. Trong tình huống chưa chắc chắn, Sở Tiểu Điềm quyết định tạm thời không nói bà biết, tránh cho bà cũng lo lắng theo.

“Mẹ, bỗng nhiên con nhớ ra mình phải đi đón Tuyết Cầu rồi, bên đó còn có người bạn tìm con có việc. Hôm nay con về trước đây, một thời gian nữa con lại đến thăm mẹ.”

Cô ở đây không thể nào yên tâm được.

Lương Ngọc định giữ cô thêm hai ngày, nhưng thấy cô cố chấp muốn về, bà chỉ đành đồng ý.

“Có điều, hôm nay tài xế đưa khách về nhà vẫn chưa quay lại, hay là con đợi đến sáng mai rồi về?”

“Không cần đâu ạ, con tự về được rồi.”

“Sao gấp gáp như vậy.” Lương Ngọc nghi ngờ: “Có phải con vội đi gặp người nào không?”

Sở Tiểu Điềm: “... Bị mẹ phát hiện rồi!”

Lương Ngọc trừng mắt: “Con muốn đi gặp ai?”

“Người trong lòng.” Sở Tiểu Điềm bình tĩnh nói.

Mười phút sau, Lương Ngọc nhét đầy quần áo mua cho cô và món ăn vặt mà bà kêu giúp việc làm vào vali, vui vẻ đưa cô ra cửa: “Lát nữa mẹ chuyển ít tiền cho con. Con trở về đi dạo phố với bạn thân mua quần áo mới, đồ trang điểm gì đó đi, đừng suốt ngày mặc quần áo trắng đen kia của con nữa. Mặc kệ có yêu đương hay không cũng nhất định phải trưng diện cho bản thân xinh đẹp, biết chưa?”

“Con biết rồi mà.”

Lương Ngọc đưa cô lên xe, Sở Tiểu Điềm vừa bước vào xe, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Cô lục email, đọc hết tất cả email mà Sở Hàn Giang gửi cho cô từ đầu đến cuối.

Sở Hàn Giang vẫn rất yêu thương cô, trước kia dù là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần cô không vui thì thích gửi email cho ông. Ông luôn kiên nhẫn sắp xếp rõ ràng những phiền muộn của cô và dạy dỗ, an ủi, cổ vũ cô. Ngoại trừ việc ở bên cạnh cô ra, tất cả những việc mà bố có thể làm cho con gái, ông đều sẽ làm vì cô.

Sở Tiểu Điềm lại không kìm được mà gửi email cho ông: Bố ơi, con thật sự rất nhớ bố, cũng rất lo lắng cho bố. Nếu bố tiện thì gọi điện thoại cho con, được không ạ?

Bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, hơn nữa còn mưa không nhỏ.

Sở Tiểu Điềm nhìn giọt mưa bên ngoài cửa sổ, cô cho rằng lần này lại im hơi lặng tiếng, không ngờ hai tiếng sau, cô vừa xuống xe chuẩn bị chạy tới phía trước tránh mưa thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Số điện thoại ở nước ngoài, Sở Tiểu Điềm lập tức nghe máy, giọng nói căng thẳng, run rẩy: “A lô?”

Đầu dây bên kia dường như tín hiệu không tốt, truyền đến một chuỗi âm thanh hỗn tạp, không nghe được tiếng nói chuyện của bất cứ ai.

“Bố, là bố sao? Bố, là bố phải không?”

Lại một chuỗi âm thanh tín hiệu bị nhiễu ập đến, Sở Tiểu Điềm nghe được âm thanh lộn xộn bên đó, sau đấy là giọng nói khàn đặc quen thuộc truyền tới: “Điềm Điềm à, bố đây.”

Đã ba tháng rồi Sở Tiểu Điềm không nghe thấy giọng nói của ông, bỗng chốc trở nên kích động: “Bố, hiện giờ bố đang ở đâu? Con lo cho bố quá, bố không sao chứ?”

“Bố không sao, chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ thôi.”

Cho dù âm thanh không rõ ràng, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn nghe được sự yếu ớt và mệt mỏi trong giọng nói của ông. Tinh thần cô căng thẳng: “Bố, bố đang ở nước K hả? Có phải bố gặp phiền phức gì rồi không?”

“Con gái của bố thông minh như vậy từ khi nào thế.” Sở Hàn Giang cười, nhưng nghe ra được nó rất miễn cưỡng: “Bố không giấu con, hiện giờ bố thực sự ở nước K, nhưng con không cần lo lắng, bố rất nhanh sẽ trở về…”

Ông còn chưa nói xong, lại một tràng âm thanh ồn ào, giọng nói của ông trở nên ngắt quãng: “Đừng lo cho bố, chăm sóc bản thân thật tốt, bố tin con làm được… Tiểu Điềm, con phải…”

Sở Tiểu Điềm mở to mắt: “Bố, bố nói gì thế? Con không nghe thấy.”

Đầu dây bên kia không có âm thanh nữa.

Sở Tiểu Điềm lập tức gọi qua, nhưng gọi rất nhiều lần đều không nối máy, cô ngơ ngác đứng trong dòng người chạy bôn ba trong trạm xe. Cô ngây người một lúc, bỗng nhiên ngồi xổm xuống khóc lớn.

Cô cũng muốn kiềm chế, cũng muốn nhẫn nại, bất cứ chuyện gì cô cũng nhẫn nhịn được, cho dù sợ đến mức sụp đổ, cô cũng tự mình chịu được.

Nhưng nghe thấy giọng nói của Sở Hàn Giang, cho dù thế nào cô cũng không thể nào kìm nén cảm xúc của mình.

Bao nhiêu năm nay, cô thực sự quá nhớ, quá lo lắng cho ông, nhưng cô không cách nào dốc bầu tâm sự với bất cứ ai, bao gồm cả bố mình. Cô không muốn tạo thêm áp lực nào cho ông, cô muốn để ông biết, cô trưởng thành rồi.

Mà lúc này đây, nỗi khủng hoảng, sợ hãi, lo lắng, toàn bộ đều tuôn ra ào ào. Mưa càng ngày càng lớn, nước mưa lạnh lẽo rơi vào người cô, nhanh chóng khiến cả người cô ướt sũng.

Cô giống như một bé gái lạc mất người nhà, đi lạc đường, khóc lóc bất lực trong biển người mênh mông, hoàn toàn không ý thức được mình đang bước đi trong mưa. Có rất nhiều người vây quanh, một dì lớn tuổi khom người che dù cho cô, hỏi cô bị gì.

“Cô gái à, có phải cháu gặp chuyện gì phiền phức rồi không?”

“Mất tiền rồi hả? Hay gặp phải người xấu rồi?”

“Cháu đừng khóc nữa, cháu cần giúp gì cứ nói với mọi người.”

Mà lúc này cô đã không nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài nữa.

Một cảnh sát chen chúc từ trong đám đông đi vào, vừa nhìn thấy Sở Tiểu Điềm, anh ta phát hiện quả nhiên mình không nhìn nhầm người: “Sở Tiểu Điềm? Cô sao thế?”

Sở Tiểu Điềm nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu lên.

Là Quý Xuyên.

Quý Xuyên nhìn dáng vẻ của Sở Tiểu Điềm liền biết cảm xúc hiện giờ của cô rất bất ổn, gương mặt toàn là nước mưa và nước mắt, nói cũng không nên lời, thế là anh ta quyết đoán gọi nữ đồng nghiệp tới, đưa cô lên xe.

Quý Xuyên đến đây để điều tra vụ án, trùng hợp gặp được Sở Tiểu Điềm bên ngoài trạm xe, ấn tượng của anh ta về cô trong bệnh viện lần trước rất sâu sắc, cộng thêm hôm đó nhìn thấy cô trên xe của Đoàn Tiêu, không quan tâm là không được.

Cách đó không xa có một đồn cảnh sát, Quý Xuyên bảo đồng nghiệp dẫn Sở Tiểu Điềm đến phòng nghỉ, rót ly nước nóng cho cô. Dưới sự an ủi của nữ cảnh sát, cuối cùng Sở Tiểu Điềm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng có thể nhìn ra được cảm xúc của cô vẫn chưa ổn định, cô như chịu k*ch th*ch rất lớn.

Quý Xuyên suy nghĩ một lát, gọi điện cho Đoàn Tiêu.

Có lẽ Đoàn Tiêu đang bận, không nghe máy ngay lập tức, qua một lúc anh mới gọi lại: “Quý Xuyên, có chuyện gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi anh, cô gái trên xe anh lần trước kia… Chính là người mà anh cứu trong bệnh viện đó, còn nhớ không?”

“Cậu đợi chút.”

Quý Xuyên nghe được tiếng thắng xe, là Đoàn Tiêu dừng xe lại.

“Cô ấy bị sao?”

Quý Xuyên nói tình hình cho anh nghe: “Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi thấy cảm xúc của cô ấy cũng gần ổn định rồi, hay là tôi đưa cô ấy về…”

Đoàn Tiêu cắt ngang lời anh ta: “Trông chừng cô ấy, tôi tới ngay.”

“Hả? Anh muốn qua…”

Quý Xuyên còn chưa nói hết câu, bên kia đã tắt máy rồi.

Cũng chỉ có mười mấy phút, có một chiếc xe việt dã đậu trước cửa đồn cảnh sát.

Sở Tiểu Điềm cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn xuống, nữ cảnh sát lấy một tấm chăn đắp cho cô, nhưng cơ thể cô vẫn không ngừng run lên, mái tóc bị ướt dính lên mặt, càng khiến sắc mặt cô trông nhợt nhạt trắng bệch.

Khi trong phòng vang lên tiếng bước chân, cô không hề nghe thấy, hiện giờ suy nghĩ của cô đều ở cuốc điện thoại với Sở Hàn Giang vừa nãy.

Cho đến khi bóng dáng cao to bao trùm lấy cô.

Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, nhìn vào mắt cô: “Sở Tiểu Điềm, cô sao vậy?”

Con ngươi của Sở Tiểu Điềm co lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Đoàn Tiêu nhíu mày.

Anh nhìn thấy quá nhiều ánh mắt như vậy, mơ màng, hốt hoảng, yếu ớt bất lực.

Phần lớn bọn họ đều chịu tổn thương cực lớn, hoặc là đột nhiên mất đi người quan trọng.

Đoàn Tiêu khựng lại một lát, rồi nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay lạnh băng của Sở Tiểu Điềm, sau đó anh nhìn vào mắt cô, nói một cách chậm rãi: “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Độ ấm trên tay anh như làm bỏng tay cô trong nháy mắt, Sở Tiểu Điềm ngẩn người, muốn mở lời nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, một chữ cũng không nói ra được, chỉ có nước mắt rơi lã chã.

“Tôi… Tôi…”

Khi cô lên tiếng, giọng nói đều rời rạc, ngay cả một câu cũng chưa nói ra được. Bỗng nhiên Đoàn Tiêu đứng dậy, duỗi tay kéo cô vào lòng.

“Được rồi, không cần nói nữa.” Anh ôm cô vào lòng, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Muốn khóc thì khóc đi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.