Trong vòng tay ấm áp và vững chãi này, rõ ràng cô nên bình tĩnh lại ngay lập tức, nhưng khi anh nói xong câu này, cô lại không kìm được mà tóm lấy áo anh, vùi đầu vào lòng anh khóc nấc lên.
Cảm xúc mất kiểm soát và nước mắt không dừng được khiến thể lực của cô gần như tiêu hao hoàn toàn. Khi Đoàn Tiêu dìu cô dậy, gần như anh phải chống đỡ nửa thân thể của cô.
“Tôi đưa cô ấy về.” Đoàn Tiêu nói với Quý Xuyên một câu.
Qúy Xuyên thấy tình trạng của Sở Tiểu Điềm chưa tốt lắm, nhưng lúc này anh ta cũng không tiện hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được, tôi tiễn hai người.”
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, Đoàn Tiêu cởi áo khoác khoác lên người Sở Tiểu Điềm, Quý Xuyên che dù giúp hai người, đưa hai người lên xe.
Đoàn Tiêu tự lái xe tới đây, Sở Tiểu Điềm được sắp xếp ngồi ở ghế lái phụ. Cô thực sự quá mệt mỏi rồi, sau khi bình tĩnh lại thì cả người rơi vào trạng thái suy yếu, cô dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại.
Lúc cô đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Đoàn Tiêu: “Đừng ngủ.”
Cô cố gắng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn anh.
Góc mặt nghiêng của người đàn ông vẫn lạnh lùng và tuấn tú, anh tập trung nhìn phía trước, chắc là phát hiện ra Sở Tiểu Điềm đang nhìn mình nên anh quay sang nhìn cô một cái.
Lần này Sở Tiểu Điềm không trốn tránh, vì vậy có thể nhìn rõ đôi mắt anh.
Là tĩnh lặng, là sâu thẳm, giống như có thể ôm trọn mọi thứ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848454/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.